Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 197                                                                                                                 

                            (tiếp theo)



Ơng Bí thư đi khỏi, con Tuyết trắng mới ôm lấy bà Chánh văn phòng cười rũ rượi :
“ Hôm nay ông thủ trưởng bị một mẻ mất mặt nhé. Gớm cô lôi cả đạo đức bác Hồ ra mắng chửi thì đến  ông Tổng bí thư cũng phải há mồm ra nghe, đố dám cãi ?”
Bà Chánh văn phòng trừng mắt :
“ Tại ông ấy chứ ? Tại ông ấy chửi tao là xấu đến ma không thèm nhìn tao mới lộn ruột  chứ ?”
Con Tuyết trắng lại cười bò :
“ Bố này già đầu rồi còn dại…ai lại nói phụ nữ thế bao giờ. Cứ tưởng là cái nghề Bí thư huyện uỷ thì phải hiểu biết lắm ….”
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ bĩu môi :
“ Cô nhầm to rồi…lão này hiểu biết cái gì ? Văn hoá lớp 7, nhờ luồn lọt , đội đạp mà lên. Ở nước ta là thế. Cứ sáu câu ba điều “ Đảng chủ trương”, “ Đảng chỉ đạo” nhắm mắt nói như vẹt, trên bảo sao răm rắp nghe theo là sống lâu lên lão làng, không chừng sau này lão còn lên cả trung ương vào Bộ chính trị quyền hành còn hơn cả Bí thư thành uỷ nứa kia…”
Cô Tuyết lè lưỡi :
“ Oi chết chết…Bộ chính trị là cái Bộ gì mà ghê thế hả cô ?”
Bà Chánh văn phòng định mắng cho nó một hồi về cái tội “ngu lâu” không biết Bộ chính trị là cái Bộ gì nhưng bà lại chợt nhớ con nhỏ này người dân tộc thiểu số, lại là hầu phòng , văn hoá lớp ba thì trách gì được nó. Bà đành lên tiếng giảng giải cặn kẽ cho nó thế nào là Ban Bí thư, thế nào là Bộ chính trị. Bà nói khản cả cổ hỏi nó “hiểu chưa, hiểu chưa” mà nó cứ lắc đầu quày quạy làm bà phát cáu :
“  Tôi đã giảng cặn kẽ như thế, rồi suốt từ ngày cô ra đời báo đài cả ngày cứ nói như rót vào tai cô mà cô vẫn không hiểu “ Bộ chính trị” là cái gì hả ? Cô không hiểu thật hay cố tình không hiểu.”
Con Tuyết trắng cũng chẳng phải tay vừa, nó gân cổ lên cãi :
“ Cháu không hiểu thật đấy chứ. Mà cô làm Chánh văn phòng huyện uỷ thì cô mới cần biết “Bộ chính trị” là gì, còn cháu là nhân viên làm phòng chỉ quét , giặt chăn  ,lên giường với các thủ trưởng thôi cần cóc gì phải biết “Bộ chính trị” là cái chó gì ?”
Bà Chánh văn phòng xanh mặt giơ tay bịt ngay miệng con Tuyết trắng :
“ Oi chết chết…mày dám nói Bộ chính trị là cái chó gì ? Công an mà nghe thấy thì nó còng cổ mày lại ngay…”
Con Tuyết trắng gạt bắn tay bà Chánh văn phòng, vênh váo :
“ Tới đây mà còng tay này ? Tôi là phó thường dân, chứ có phải quan chức như mấy ông mấy bà đâu mà sợ ? Cùng lắm là cho thằng trại giam ngủ với tôi một đêm là nó thả tôi liền chứ sợ cái đ…gì ? Lúc đó tôi sẽ gọi toáng lên tất cả những đồng chí cán bộ trung cao cấp từ thành phố tới trung ương đã ngủ với tôi cho đẹp mặt cả làng…”
Bà Chánh văn phòng hốt hoảng, chắp tay vái nó lia lại :
“ Tôi lậy cô…tôi lậy cô…cô cứ la hét rầm rĩ lên thế tới tai các đồng chí thường vụ thành uỷ thì tôi chết. Tôi lậy cô…cô thương tôi còn con nhỏ phải nuôi, chồng lại bệnh tật…”
Con Tuyết trắng bỗng dưng cười sằng sặc. Một niềm sướng khoái ngập tràn trong lòng nó. Ra nó cũng có giá đấy chứ. Nó dám bạo mồm bạo miệng cóc sợ gì ai đến ngay cả bà Chánh văn phòng huyện  uỷ cũng phải chắp tay vái nó lia lịa. Hoá ra thời nào cũng thế, vua thua thằng liều. Ngay cả trong xã hội cống sản toàn trị, tập trung quyền lực cao độ đến thế nhưng vẫn sản sinh ra một thứ “siêu “ quyền lực kiểu Chí Phèo  làm các cụ Bá Kiến đỏ cũng phải sợ.
Con Tuyết trắng chắc mẩm đã nắm được chỗ yếu của cả ông Bí thư huyện lẫn bà Chánh văn phòng  nên nó mỗi ngày một vênh váo, cóc sợ gì ai. Lẽ ra nhiệm vụ của nó chỉ quanh quẩn mấy căn buồng trong nhà khách huyện uỷ, hàng ngày dọn phòng và giặt giũ chăn màn. Nhưng từ ngày “lên giường” với khách do khách yêu cầu và được  bà Chánh văn phòng sắp xếp giờ giấc , con Tuyết trắng bỗng thấy mình quan trọng hẳn lên chẳng nể sợ gì ai . Thế rồi từ nhà khách huyện uỷ nó lân la sang văn phòng huyện uỷ và táo tợn hơn nữa ns xông cả vào phòng riêng của Bí thư huyện uỷ khiến gây ra sự cố làm hoãn cả cuộc họp thường vụ huyện uỷ.
Một hôm con Tuyết muốn nhắc lại lời hứa của ông Bí thư huyện uỷ  cấp cho nó miếng đất để sau này gom đủ tiền cất nhà nên nhằm lúc ông này vừa đi họp trên thành phố về nó tót ngay vào phòng ông.
Vừa nhìn thấy nó ông Bí thư huyện đã sa sầm mặt.Thôi chết, con bé này liều mạng thật, đã dặn nó là cần gì cứ gặp bà Chánh văn phòng, tuyệt đối không có được xông vào phòng ông để xảy ra chuyện lộn xộn như hôm họp thường vụ huyện uỷ nữa. Ong vừa mở miệng định mắng nó thì bỗng trợn tròn mắt, người ngây đơ như lên cơn động kinh. Hoá ra con Tuyết trắng vừa thấy nét mặt giận dữ của ông Bí thư nó vội lột phăng ngay khuy áo ngực để lộ ra đôi gò bồng đảo căng tròn và trăng nõn nà như khúc giò lụa. Oi chao, ông Bí thư huyện vừa nhìn thấy đã bị hút hồn ngay vào đó. Cổ ông tắc nghẹn như có ai bóp, mắt ông loang loáng hoa cà hoa cải, đôi con ngươi như muốn lòi ra khỏi tròng mắt. Khi con Tuytết trắng nở mọt nụ cười  nhoẻn, lập tức ông lao tới chỗ nó , quỳ sụp  xuống ôm chầm lấy cặp đùi nó , thở hồng hộc như người  đang leo dốc. Con Tuyết trắng xoè tay ra xoa xoa lên cái đầu hói của ông, cất giọng ỏn ẻn :
“ Nhớ ra chưa ? Anh nhớ ra hứa với em cái gì chưa ?”
Ong Bí thư huyện chẳng còn hồn vía đâu,  chỉ nói được  hào hển :
“ Anh hứa…anh hứa …gì cơ…ối  em ơi..sao mà trắng thế này…”
Côn Tuyết trắng ghì chặt lấy đầu ông vào người , cố uốn giọng thỏ thẻ :
“ Lại còn hứa gì cơ ? Hứa cấp cho em miếng đất làm nhà chứ còn hứa gì…”
Ong Bí thư huyện như người mê sảng :
“ Nhớ rồi…chậc…chậc…anh nhớ rồi…”
Vừa lúc đó cửa phòng bật mở kéo một tiếng rú thất thanh:
“ Hé hé…hé hé…hé hé…”
Trời đất thiên địa ơi, chẳng hiểu làm sao bà vợ ông Bí thư huyện lại lù lù xuất hiện vào đúng cái lúc này. Phải nói ngay rằng chính vì cái nhan sắc Thị Nở còn gọi bằng chị của bà đã làm cho ông Bí thư huyện ngày nay, hồi đó chỉ là một anh nhân viên văn thư có cơ hội lọt được vào gia đình ông lớn Phó Chủ tịch tỉnh khiến từ đó ông Bí thư huyện được cất nhắc dần lên chức quan đầu huyện.
Khổ nỗi làm rể ông lớn được ở nhà cao cửa rộng, được lên chức vù vù nhưng mỗi lần cắp cặp về nhà phải chung đụng với người  đàn bà gày đét, mắt lồi, răng vẩu lúc nào cũng nhăn nhó như khỉ ăn ớt khiến ông Bí thư có cảm giác như sống với quỷ sứ dưới âm ti địa ngục.
Rất nhiều đêm ông Bí thư huyện cố nhắm mắt nhắm mũi thực hiện nghĩa vụ người chồng để rồi sau đó ông cứ nằm trằn trọc chỉ mong sao cái người đàn bà nằm bên cạnh ông biến mất khỏi cõi đời này.
Than ôi, ao ước vẫn chỉ là ao ước, năm tháng qua đi, ông bố vợ Phó Chủ tịch tỉnh đã về hưu chẳng còn nhờ cậy được gì nữa , còn bà vợ ông Bí thư huyện thì vẫn sống nhăn, người cứ mỗi ngày khô đét , chẳng đẻ đái gì được nên tính nết mỗi ngày  một  khó chịu .
        
Mỗi ngày, bà gọi điện thoại  hai lần cho ông. Lần đầu lúc ông mới vào cơ quan, vừa đặt cặp tài liệu lên bàn để bà chắc chắn ông đã đi làm. Lần thứ hai lúc tan giờ làm buổi chiều  nhắc nhở ông phải về nhà ăn cơm không được la cà nhậu nhẹt. Có lần một gã Giám đốc Công ty xuất nhập khẩu trên thành phố đánh xe tới mời ông đi ăn chiều và gỉ tai ông sẽ có nhiều màn văn nghệ ngoạn mục.Ong đang mở cờ trong bụng vì chiều nay chắc bận bịu chuyện đồn cốt gì đó nên bà vợ quên không gọi điện. Thế là ông vui vẻ nhận lời gã Giám đốc. Ngờ đâu ông vừa bước chân lên xe, bà Chánh văn phòng đã chạy từ trong phòng làm việc ra hớt hải :
“ Vợ ông gọi điện kìa…ông vào trả lời bà ấy đi…”
Ong Bí thư đành quay trở lại nghe điện thoại và cam kết với vợ sẽ về nhà ăn cơm ngay. Ong quay ra buồn rầu từ chối là gã Giám đốc xuất nhập khẩu bực mình phải kêu lên :
“ Sao thủ trưởng không bịa ra lý do phải đi dự chiêu đãi trên thành uỷ ?”
Ong Bí thư huyện uỷ lắc đầu :
“ Bịa sao được, bà ấy có lịch hết rồi.Nói dối bà ấy truy tận nơi rồi làm ầm ĩ lên thì mất hết uy tín…”
Giám đốc xuất nhập khẩu suy nghĩ rồi tắc lưỡi :
“ Thôi được, thủ trưởng cứ về trước rồi lát nữa em sẽ ghé tận nhà giải cứu thủ trưởng .”
Ong Bí thư huyện uỷ buồn rầu lắc đầu :
“ Khó lắm…khó lắm..không qua mặt bà ấy được đâu…”
Ong Bí thư đành vuốt bụng tiếc rẻ lên xe của mình về nhà. Bà vợ ra tận xe đỡ lấy cái cặp Sansonui của ông than phiền :.
“ Hôm nay tôi mải trông cho thợ nó sửa cái cổng hậu quên không gọi điện mà ông đã tót lên xe thằng cha Giám đốc nào phải không ?”
Ong Bí thư chối đây đẩy :
“ Đâu có…tôi ra coi cái xe ô tô định ký mua cho huyện uỷ thay cái xe tôi đang đi cũ quá rồi…”
Bà vợ cười nhạt :
“ Coi xe chứ không phải là lên xe đi nhậu nhẹt hả ?May mà tôi gọi điện kịp thời không thì ông cũng tót đi rồi…”
Ong Bí thư chưa kịp trả lời thì ngoài cổng đã có tiếng còi xe. Chị người làm chạy ra mở cổng rồi quay vào :
“ Thưa bà có cán bộ ban thanh tra thành uỷ tới gặp ông …”
Bà vợ ông Bí thư huyện  giật mình :
“ Cán bộ Ban thanh tra…mời…mời ông ấy vào…”
Bà nhìn ông cuống queo :
“ Có chuyện gì…có chuyện gì mà cán bộ thanh tra lại tới giờ này…”
Ong Bí thư cũng hồi hộp :
“ Tôi ..tôi đau có biết…không khéo lại chuyện ba xe gỗ tuần trước cũng nên…”
Bà vợ ông Bí thư tái mặt :
“ Ba xe gỗ tuần trước ? Sao ông bảo êm rồi kia mà ?”
Nguyên là tuần trước đội kiểm lâm bắt giữ 3 xe gỗ lậu toàn loại thiết mộc, thứ gỗ nằm trong sách đỏ của Nhà nước. Tin tức lập tức báo ngay về Uỷ ban huyện và ở đây người ta cũng lập tức báo cáo đồng chí Bí thư để xin chỉ thị.Lúc này đã 10 giờ đêm, ông Bí thư đang bị vợ bắt lên giường ngủ đúng giờ thì có điện khẩn của đồng chí Chủ tịch Uỷ ban nhân dân huyện :
“ Báo cáo đồng chí Bí thư cả 3 xe gỗ lậu hiện đang nằm cả ở trạm kiểm lâm ạ. Xin đồng chí cho chỉ thị xử lý ạ…”
Ong Bí thư huyện buông câu gọn lỏn :
“ Gỗ gì ?”
Tiếng Chủ tịch Uỷ ban nhân dân huyện lắp bắp :
“ Dạ,,,toàn sến với táu cả thôi ạ…”
Ong Bí thư huyện  quát :
“Láo xược…gỗ đó nằm trong danh sách đỏ sao tụi nó dám chặt ?”
“ Vậy mà tụi nó làm luôn 3 xe kia ạ. Báo cáo anh cho chỉ thị ạ…”
Ong Bí thư trầm ngâm suy nghĩ. Theo đúng luật thì khai thác gỗ cấm nhất định phải bắt giữ để đưa sang công an khởi tố rồi. Nhưng vẫn cần phải thận trọng. Chẳng may bắt phải xe gỗ của chính vợ đồng chí Bí thư tỉnh uỷ hay vợ Chủ tịch tỉnh thì chết chắc. Đã có lần ông ra lệnh bắt nhầm gỗ của chồng bà Chánh án Toà án nhân dân tỉnh. Gỗ mới đưa tới trụ sở công an huyện điện thoại từ các cơ quan bảo vệ pháp luật như Viện kiểm sát, công an tỉnh, Ban bảo vệ nội bộ , Ban thanh tra thành uỷ đã gọi tới tấp. Ong nào, bà nào cũng khuyên đồng chí Bí thư huyện tuy giữ nghiêm kỷ cương nhưng vẫn phải bảo vệ đoàn kết nội bộ như lời bác dặn như giữ gìn con ngươi của mắt mình. “ Bảo vệ đoàn kết nội bộ” tức là đừng có gây thiệt hại cho nội bộ, đừng có mua thù chuốc oán, mặt khác nếu bắt giữ để công an điều tra thế nào cũng lộ mặt đồng chí đứng sau vụ gỗ lậu này làm mất uy tín lãnh đạo, gây giảm sút lòng tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng thì ..tội to lắm.
Thế là lần đó ông Bí thư huyện uỷ gọi điện ngay về công an huyện ra lệnh xé biên bản, giải toả xe gỗ lậu mà sau này hoá ra là của bà Chánh án Toà án nhân dân tỉnh. Thật hú vía, nếu không lệnh cho công an huyện giải toả kịp thời thì cái ghế Bí thư huyện của ông bay mất là cái chắc.
Lần này cũng vậy, vụ bắt giữ 3 xe gỗ quý này làm ông phân vân. Bắt cũng chết mà không bắt cũng chết. Ong đang phân vân suy nghĩ bà vợ đã hỏi giật giọng :
“ Chuyện gì mà gần nửa đêm thằng Chủ tịch huyện còn gọi điện ?”
Không không dám giấu bà, đành thú thật :
“ Nó bắt được ba xe gỗ lậu gọi điện xin chỉ thị…”
Bà vợ ông Bí thư huyện uỷ tỉnh cả ngủ, mũi hít hít như ngửi thấy mồi thơm :
“ Thế kia à ? Những 3 xe cơ à ? Nhưng mà là gỗ gì ?”
Ong Bí thư càu nhàu :
“ Toàn lim với sến, táu thôi mới chết chứ ?”
Mắt bà vợ sáng lên :
“ Thế à…toàn lim với sến táu thôi à…giờ 3 xe gỗ đó ở đâu ?”
“ Vẫn nằm ở trạm kiểm lâm ấy chứ đâu…”
Bà vợ ông Bí thư mừng rỡ :
“ Vậy à…vậy chưa đưa sang công an à.,..vậy thì tốt quá rồi …”
Ong Bí thư giật mình :
“ Sao lại tốt…bà bảo cái gì tốt ?””
“ Thì  gỗ lim gỗ táu là tốt chứ sao ?”
Ong Bí thư bực mình :
“ Đương nhiên sến với táu thì phải tốt rồi…mà dính dáng gì tới bà ?”
Bà vợ ông cười toét miệng :
“ Dính chứ sao không ?”
Ong Bí thư huyện tái mặt :
“ I chết cha..bà cũng có cổ phần trong 3 xe gỗ đó hả ?”
Bà vợ ông Bí thư huyện lắc đầu :
“ Không không..ngu gì tôi làm chuyện đó. Ngày trước kia, bây giờ rút kinh nghiệm bà Chánh án tỉnh chẳng ai còn dại dột như vậy nữa.”
Ong Bí thư huyện thở phào :
“ Vậy mà tôi cứ tưởng…suýt thót tim ra ngoài . Thé bà còn dính dáng chuyện gì nữa…”
Bà vợ ông Bí thư nhảy xuống khỏi giường :
“ Bây giờ ông điện cho thằng Chủ tịch huyện bảo án binh bất động, cấm không được loan tin cho ai, nhất là bọn báo chí, tuyệt đối không để tụi nó biết…”
Ong Bí thư huyện uỷ ngơ ngẩn :
“ Lệnh như thế rồi giải quyết 3 xe gỗ ra sao ? Không lẽ bắt tụi nó trở lại về rừng dựng lại như cũ à ? “
Bà vợ bật cười :
“ Cái ông này ngớ ngẩn . Gỗ đã cưa ra thành tấm như thế rồi làm sao mà dựng lại được…”
“ Vậy bà bảo tôi giải quyết sao ?”
Bà vợ mặc vội xống áo :
“ Thì ông cứ gọi điện như thế . Tôi sẽ thay ông xuống giải quyết với chúng nó. Quả này mình thắng đậm đây…”
                             (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét