Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 202                                                                                                                                                                                       

                                    (tiếp theo)



Những ngày chờ đợi kết quả thử máu, quả thực là vô cùng căng thẳng đối với ông Bí thư huyện và cả mẹ ông nữa. Vài ba ngày ông lại phóng xe về quê coi mặt thằng bé  đã nảy ra nét nào giống ông chưa ? Một lần từ trong phòng thằng bé, ông đâm bổ ra chỗ mẹ ông ngồi :
“ Đúng con mình rồi…đúng con mình rồi…”
Bà mẹ ông giật  mình :
“ Thật thế hả ? Có kết quả rồi hả ? Thế thì đại phúc cho họ nhà này…”
Ong lắc đầu :
“ Không không…chưa có kết quả chính thức nhưng hôm nay coi cái mắt nó giống mắt con như tạc. Mẹ sang mà coi…”
Bà mẹ tiu nghỉu :
“ Tôi tưởng đã có kết quả xét nghiệm rồi chứ…giống cái mắt hay giống cái mũi thì có ăn thua gì ?”
Ong Bí thư huyện  phản đối :
“ Cần gì xét nghiệm. Xét nghiệm chắc đâu đã đúng. Cứ có nét gì giống mình thì là con mình chứ còn gì. Mẹ sang thử  xem cái mắt nó coi có giống mắt con không ?”
Bà mẹ đang giở công việc trong bếp cũng phải chiều ông con chạy lên nhà coi mắt thằng bé. Lúc này nó đang ngủ trong nôi. Công bằng mà nói nó chẳng giống ông Bí thư huyện chút nào. Mặt ông hình vuông chữ điền thì mặt nó lại hơi tròn tròn giống cô Doan, mũi ông bèn bẹt thì mũi nó lai cao . Chỉ riêng đôi mắt nó có cặp lông mày hơi cong cong giống như của ông Bí thư huyện. Tuy nhiên chỉ có vậy thôi làm sao xác định nó là con ông ? Bà mẹ ông thở dài :
“ Kể ra đôi lông mày của nó hơi cong cong giống con thật nhưng mới chỉ có thế thôi sao dám xác định nó là con mình ?”
Ong Bí thư huyện bực mình :
“ Thì cái chính là mình đúc nó cả hai tháng nay thì nó phải là con của mình chớ. Lại thêm cái lông mày cong cong thế này, không của mình thì còn của ai dám lộn sòng vào đây ?”
Bà mẹ ông lắc đầu :
“ Kể ra cái con mụ vợ cả của ông nó đừng bầy đặt chuyện thử máu thử da thì  chẳng nói làm gì. Dù chỉ có đôi lông mày giống bố thôi cũng được, thậm chí chẳng có gì giống cũng không sao ? Suốt hai tháng trời ông lui tới với cô Doan chứ còn có thằng đàn ông nào lọt vào được đó . Mà vạn nhất có chuyện này chuyện kia thì “cá vào ao ta, ta được ” chứ có gì đâu. Ngặt vì con vợ cả ông nó đã bầy đặt chuyện thử máu rồi thì mình cũng phải theo đến cùng vậy thôi…”
Ong Bí thư huyện tròn mắt :
“ Trời đất ơi đến mẹ mà cũng còn nói “cá vào ao ta, ta được ” thì đúng là mẹ cũng thừa nhận thằng bé này không phải con của con rồi còn gì ?”
 Bà mẹ ông Bí thư huyện xua xua tay :
“ Thôi thôi…có cãi nhau cũng vô ích . Cứ chờ đến lúc có kết quả thì trắng đen rõ ràng thôi.Lúc đó ai gian ai ngay khắc lòi ra hết…”
Trong lúc hai mẹ con ông Bí thư huyện đang lo đứng lo ngồi thì bà vợ ông suốt ngày cứ cười khảy. Nếu không ai động tới chuyện đó thì thôi, nhưng nếu có ai nhắc tới, bà lại sồn sồn :
“ Làm sao thằng bé đó là con ông ấy được. Một đằng già xấp xỉ 60 , một đằng còn hơ hớ tuổi 22, làm sao thoả mãn nó được mà đòi có con có cái. Không phải thằng  nặn bụt thằng nặn bệ thì tôi cứ đi bằng đầu…”
Càng ngày bà càng tin chắc thằng nhỏ đó không phải con ông nên hôm đi lấy kết quả xét nghiệm, bà khăng khăng đòi đưa ông chồng tới bệnh viện để cùng chính mắt trông coi không ông lại bán tin bán nghi, sợ bà cạo sửa kết quả, vu oan giáng hoạ cho cô Doan.
Lúc đầu ông khăng khăng từ chối, viện cớ bận họp bà cứ đi một mình cầm giấy xét nghiệm về ông coi, bất chấp kết quả ra sao ông cũng chấp nhận , nhưng thực ra ông ngại cái cảnh chầu chực chờ đợi kết quả trong hồi hộp và nóng ruột. Nhỡ ra ông vác mặt tới tận nơi, giấy kết quả lại báo thằng bé không phải con ông thì thật xấu hổ. Tuy nhiên, bà cương quyết  :
“ Nếu ông chắc chắn nó là con ông thì việc gì ông phải tránh mặt tới bệnh viện. Cầm tờ giấy xác nhận thằng nhỏ đó là con thì ông càng tự hào chứ có sao ? Hay có tật giật mình hả ?”
Ong giật mình thật. Quả thực từ hôm bà bày trò thử máu, ông cũng không còn tin tưởng trăm phần trăm vào tính trung thực của cô Doan nữa. Biét đâu chờ cả tháng không thấy kết quả gì  cô không tin ông có thể làm bố được nữa nên đã nhờ thằng khác thay thế cũng chưa biết chừng. Cái giá của hợp đồng quá hấp dẫn nên rất có thể cô qua mặt ông để có con bằng mọi giá , ngay cả không phải con ông. Vì tiền mà, vì tiền đến ruột thịt trong nhà còn giết nhau huống hồ chỉ nguỵ tạo một đứa bé sơ sinh.
Nghĩ ra chuyện đó ông đau nhói trong tim. Nếu đúng vậy thì quả thực quá đau cho ông. Cái đứa bé vẫn nằm trong nôi đặt trong phòng mẹ ông ở dưới quê mà mỗi lần có dịp về thăm ông đều bế lên hôn hít ôm ấp như khúc ruột của chính mình chẳng hoá ra lại là con thằng khác. Y nghĩ đó làm ông tức muốn ói máu. Ong chỉ muốn phóng xe về tận nơi, lôi cô cái con Doan phản bội kia để hỏi cho ra nhẽ. Thế rồi khi nhận ra đó cũng chỉ là giả thiết, ông lại cố xoá nó đi để vùi đầu vào công việc cho quên đi mối nghi ngờ đau đớn đó.
Thế rồi sau cùng cũng tới cái buổi sáng đẹp trời ông Bí thư huyện buộc phải lên xe cùng bà vợ để tới bệnh viện phụ sản lấy kết quả thử ADN. Ong Bí thư huyện đã từng được coi một cuốn phim chiếu trên ti vi về một ông Giám đốc cũng trong tâm trạng hồi hộp đến quặn thắt tới bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm máu. Nhưng khác với ông Bí thư huyện lấy kết quả thử ADN, ông Gián đốc kia lấy kết quả thử máu để coi mình có dính bệnh AIDS – căn bệnh thế kỷ – không ? Khi có kết quả dương tính, trời đất như quay cuồng, sụp đổ trong con mắt ông Giám đốc.
Ong Bí thư huyện khi ngồi ở phòng chờ lấy kết quả xét nghiệm nhớ lại đoạn phim ông đã coi và tự hỏi nếu có kết quả thằng bé không phải con ông, liệu trời đất có quay cuồng trong con mắt ông như ông Giám đốc trong phim. Ong quên hết mọi chuyện, người cứ ngọ nguậy liên tục làm bà vợ ngồi bên phải kêu lên :
“ Ong cứ ngồi yên coi sao ? Làm gì mà sốt ruột quá thế ? Chỉ chốc lát thôi là mọi chuyện trắng đen rõ ràng mà…”
Ong đành cố gắng ngòi yên , mắt dán vào cửa buồng từ trong đó cô y tá sẽ đi ra và thông báo kết quả. Sau cùng cánh cửa cũng mở ra, cả hai vợ chồng ông Bí thư huyện  uỷ được lịch sự mời vào gặp bác sĩ xét nghiệm.
” Có kết quả rồi đây” – ông run lên lập cập ngồi xuống chiếc ghế cô y tá chỉ cho ông.
Không đầy 5 phút sau, một ông đeo kính trắng có vẻ là bác sĩ, ôm cặp giấy từ  bên trong bước ra, trịnh trọng ngồi xuống chiếc bàn cả hai vợ chồng ông Bí thư huyện uỷ đang nóng lòng ngồi chờ . Ong ta trạc ngoài 50 , mặt mũi trắng trẻo rõ ra là người trí thức. Ong đặt cặp giấy lên bàn. Giở ra la liệt giấy tờ. Xem đi xem lại từng tờ một như để kiểm tra lần cuối trước khi tuyên bố một chuyện hệ trọng.
Sau cùng ông bác sĩ cất giọng hỏi :
“ Ong tên là…..bà tên là…”
Cả hai vợ chồng ông Bí thư cùng cất giọng lễ phép một cách hiếm hoi trước nay chưa hề có :
“ Dạ đúng…dạ phải…”
Ong bác sĩ cất giọng tỉnh bơ :
“ Đứa bé này không phải con của bà…”
Ong Bí thư huyện uỷ vội vã :
“ Thế còn tôi…nó có phải con của tôi không ạ…”
Ong bác sĩ hạ một câu như bắn súng :
“ Không…không phải…nó cũng không phải con của ông…”
Ong Bí thư đau nhói ở trong ngực.tối sầm mặt mũi, lảo dảo muốn ngã làm bà vợ vội vã ôm lấy ông :
“ Kìa…ông làm sao thế ? Bình tĩnh chớ…mở mắt ra coi nào !”
Og Bí thư huyện mở hé mắt rên hư hừ :
“ Thế là tôi bị nó lừa rồi…đồ đểu…con đàn bà phản bội…”
Bà vợ giọng chì chiết :
“ Không phải con ông thì trả lại cho nó…đòi lại tiền…có gì đâu mà ông phải đớn đau sầu não vậy ?”
Ong Bí thư huyện nghiến răng :
“ Tôi phải giết…tôi phải giết nó…”
Bà vợ bật cười :
“ Nói phét…ông nói phét thì có…ông thì giết được ai…có nó giết ông thì có đấy…”
Ong Bí thư vẫn nói như mê sảng :
“ Tôi sợ gì không giết nó…nó lừa tôi…trời ơi…nó lừa tôi…”
Ong Bí thư  lảm nhảm và bước đi như người mộng du làm bà vợ hoảng quá phải đưa ông vào nằm phòng cấp cứu. Cũng may bà vợ đã lo xa nên giấu biến chức vụ của ông khi đưa ông tới bệnh viện không thì cả cái phòng cấp cứu sẽ tràn ngập cán bộ huyện  uỷ và uỷ ban huyện tới thăm .
Tất nhiên khách thăm chen nhau nhìn mặt ông Bí thư huyện  uỷ  không phải lo cho sức khoẻ của ông mà chính là tò mò hỏi cho biết vì sao ông quan đầu huyện lại nằm cấp cứu ở bệnh viện phụ sản ?
Lúc đó chuyện đồng chí Bí thư huyện bỏ tiền ra thuê đẻ sẽ lan ra khắp huyện  với đủ thứ đồn đại của miệng lưỡi người đời. Nào là đẻ thuê bằng cách nào ? Thụ tinh trong ống nghiệm hay là thụ thai…trực tiếp. Như vậy chẳng hoá ra đồng chí Bí thư huyện quan hệ nam nữ bất chính . thậm chí mắc tội hủ hoá hoặc chí ít cũng vi phạm luật hôn nhân mà Đảng và Nhà nước đã quy định chặt chẽ mỗi người chỉ có một vợ hoặc một chồng.  Nào là đẻ thuê như vậy hết mấy trăm triệu ? Tiền công quỹ hay là tiền túi đồng chí Bí thư huyện uỷ. Và nếu là tiền túi thì lấy đâu ra khi lương bí thư cấp huyện chỉ ngang lương Chủ tịch Uỷ ban nhân dân huyện tức khoảng 6 – 7 triệu/tháng ?
Oi chao ôi nếu sự việc diễn ra đúng như vậy thì ông Bí thư huyện mất chức là cái chắc, còn bà vợ thì chắc không có lỗ mà chui, phải dọn nhà khỏi cái huyện xép này lên tỉnh mà sống thì may ra mới tránh được búa rìu dư luận.
Ngồi ở phòng cấp cứu chờ đức ông chồng lai tỉnh mà ruột gan bà vợ ông Bí thư huyện cứ rối bời bời. Bà cho gọi ngay mấy tên gia nhân thân tín đến đứng trấn cửa bệnh viện hễ thấy cán bộ nào trong huyện lảng vảng tới dò hỏi tin tức ông Bí thư huyện thì lập tức phải dập ngay và đuổi tụi nó đi nơi khác, tuyệt đối không để lộ chuyện ông Bí thư huyện đang nằm phòng cấp cứu. Bà lại cẩn thận bắt thằng lái xe đánh xe chạy xa khỏi bệnh viện, không cho đậu trước cổng, chỉ khi nào ông Bí thư huyện tỉnh lại, lên xe được thì bà sẽ điện thoại cho lái đánh xe tới.
Chuẩn bị kỹ lưỡng vậy mà bà Bí thư huyện uỷ vẫn ruột nóng như lửa đốt. Bà cầu trời khấn phật cho ông mau mau tỉnh lại lên xe về nhà ngay khỏi lộ chuyện ông phải nằm cấp cứu vì nghe tin đứa bé ông thuê đẻ không phải con ông thì lôi thôi to.
Bà đang lo lắng bồn  chồn như vậy bất chợt từ ngoài cửa bước vào một ông to béo mặc đồ bác sĩ và hai cô y tá sầm sầm đi tới. Vừa tới gần giường ông Bí thư huyện nằm , ông to béo cuống queo la lên :
“ Trời đất ơi…sao lại để đồng chí Bí thư huyện nằm đây…”
Rồi ông quay sang bà vợ ông Bí thư huyện :
“ Chào chị ạ…em vừa đi hội chẩn về nghe lính tráng nó báo có đồng chí Bí thư huyện ghé đây em bán tín bán nghi vội chạy xuống hoá ra là thật…”
Bà vợ ông Bí thư huyện sợ hãi :
“ Ay chết…xin bác sĩ be bé cái miệng cho…nhà tôi không muốn ai biết ông ấy tới đây…”
Ong bác sĩ to béo ưỡn ngực :
“ Chị yên tâm…em sẽ tuyệt đối chấp hành ý kiến của chị. Em xin tự giới thiệu em là bác sĩ Giám đốc bệnh viện…”
Bà vợ ông Bí thư huyện thở hắt ra. Lôi thôi to rồi. Giám đốc bệnh viện mà biết tin nhất định định hắn sẽ phải báo cáo lên cấp trên, cấp trên nhất định phải báo cáo lên thành uỷ, thế là mọi chuyện  vỡ lở, chắc chắn ông Bí thư huyện sẽ bị rầy rà. Rồi cái xảy nảy cái ung, biết đâu chẳng vì chuyện này mà ông mất chức cũng nên.
Bà vội vàng kéo ông Giám đốc bệnh viện vào góc buồng, nhỏ giọng :
“ Tôi có chuyện này muốn đề nghị bác sĩ được không ?
Ong Giám đốc kêu lên :
“ Ây chết…sao chị nói thế ? Chị cần gì cứ ra lệnh, bất kỳ chuyện  gì em cũng giải quyết được hết…”
Bà lắc quày quạy :
“ Không cần, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần bác sĩ Giám đốc tuyệt đối giữ kín tung tích ông nhà tôi thôi.Đây là chuyện nội bộ gia đình, tôi muốn tuyệt đối giữ kín không muốn lộ chuyện ra ngoài…”
Ong Giám đốc bệnh viện toét miệng ra cười :
“ Tưởng chuyện gì . Quá dễ …Chị khỏi lo đi… em sẽ xin giữ kín như bưng. Bí mật nội bộ mà.”
Bà vợ ông Bí thư căn dặn :
“ Vẫn biết vậy rồi. Nhưng tôi đề nghị bác sĩ Giám đốc Viện không cần báo cáo lên cấp trên. Việc này coi như chỉ có tôi với Giám đốc biết thôi. Như vậy có được không ?”
Bà vợ ông Bí thư chỉ hai cô y tá đang lấy mạch và huyết áp cho ông Bí thư huyện, giọng lo lắng :
“ Tôi sợ hai cô y tá kia trống mồm lắm…”
Ong Giám đốc chối bai bải :
“ Khong không, chị không sợ, hai cô ấy có biết ai với ai đâu ?”
Bà vợ ông Bí thư huyện lo lắng :
“ Biết chứ sao không ? Lúc mới vào bác sĩ Giám đốc chẳng kêu toáng lên là sao để đồng chí Bí thư huyện nằm đây là gì ?”
Ong Giám đốc ngẩn mặt ra :
“ Ừ nhỉ…chút nữa em quên mất. Nhưng chị không lo, em sẽ chỉ thị cho hai cô ấy sẽ ba không : không nói , không nghe, không biết. Vậy được chưa ?”
Bà Bí thư gật đầu :
“ Nếu hai cô quán triệt ý kiến chỉ đạo của thủ trưởng thì tốt quá, chỉ sợ …”
Bác sĩ Giám đốc vội vàng :
“ Yên trí…chị yên trí…nhất định em sẽ làm cho hai cô đó quán triệt tầm quan trọng lớn lao của việc này để hai cô không bép xép …”
Rồi để bà Bí thư huyện yên tâm, ông vẫy hai cô y tá lại gần :
“ Hai cô có biết bệnh nhân nằm kia là ai không ?”
Cả hai đồng thanh :
“ Báo cáo Giám đốc đó là đồng chí Bí thư huyện uỷ ạ…”
                                               (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét