Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 24                                                                                                                                                         

                                 
                         Chương 24


 
Đêm đó, cơn đói thuốc và những kỷ niệm xưa dầy vò làm mắt gã cứ chong chong, không sao ngủ được. Bực mình, trở dậy mở  vi tính. Theo thói quen gã vào ngay FaceBook - một không gian đủ rộng để thế giới "đại đồng". Từ cô bé bán bánh cuốn Hànội, anh xe ôm Sàigòn …cho tới Tổng Thống Mỹ, ngôi sao ca nhạc thế giới…tất cả đều có thể "vòng tròn" quanh chiếc bàn "magic"  của FB.
Liếc qua vài status - một chị đang transit máy bay ở Dài Loan than sốt ruột, một anh khoe mới làm được bài thơ "não tình" , một nhà dân chủ chửi một nhà dân chủ khác là "con đĩ"…cả ngàn FBker từng giờ từng phút đưa lên mạng liên thông toàn cầu đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Chưa bao giờ việc "xuất bản" những "sáng tác mới" lại tự do và nhanh như chớp đến thế. Gã vừa định chuyển sang web khác bỗng có tin nhắn "Anh ơi…". Em gái có cái nick name thật thơ mộng " Dạ hương". Mới chat một tuần em đã khai tuốt luốt. Em tuổi Thân, ba năm nữa ngũ tuần, vậy phải gọi bằng mợ, Giám đốc Công ty địa ốc, chồng bỏ sống độc thân cả chục năm nay, không con cái, tiền nhiều mà tình không có. Nhìn loạt ảnh mợ selfish trên FB cũng sang trọng và…phồn thực. Tất nhiên rải tiền thẩm mỹ , diện mạo phải khác nguyên bản . Mợ hỏi sao thức khuya thế  ? Gã bảo không có thuốc lá không ngủ được. Mợ kêu trời và đòi ngày mai chở đến cho gã một thùng. Gã ỡm ờ :
" Em dám tới không ?"
" Anh có phải cọp đâu mà em không dám tới. Ghi địa chỉ đi mai em mang thuốc tới cho anh . Mà anh hút thuốc gì ?"
" Thuốc râu ngô tẩm nước điếu…"
Mợ cười ré. He he he…dài trên tin nhắn…
" Anh nom hiền lành thế mà cũng đáo để nhỉ ?"
" Sao biết anh hiền ?"
" Hình anh la liệt trên FB kìa. Ra anh cũng thích "tự sướng " nhỉ ?"
" Thua xa em…hình em có thể bày kín một phòng triển lãm…"
Mợ lại cười…ha ha ha trên tin nhắn…
" Anh ơi…mình chat web cam nha…vào skype đi !"
Ừ thì vào…Í trời … qua camera mợ hấp dẫn gấp mấy lần qua hình. Mợ ghé sát vào máy hiện lên cặp môi hình quả tim làm gã nhớ tới thơ Xuân Diệu :" Hõi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi ".
" Nom ngon quá !" - gã tán …
" Cái gì ngon hả anh…" - mợ hơi nũng nịu..
" Môi em…môi em ngon quá…"
Mợ gửi một cái hôn gió làm gã bủn rủn cả người.
" Ước gì anh theo sóng wifi chui sang với em…" - gã lại tán.
Mợ cười rũ. Giờ nghe rõ tiếng cười như nước chảy bên tai.
" Sang đây đi…sang đây với em đi…:
"Anh sang nè…"
Mợ không nói nữa lại gõ chữ trên máy :
" Anh ơi…anh ôm em đi…"
" Anh ôm em nè…gì nữa nào…"
Hóa ra chat-sex online là thế này đây. Mợ gõ nhoay nhoáy :
"A a a a a a a a…"
Gã hùa theo đáp ứng những yêu cầu của mợ. Gã cười thầm. Thành thạo thế này chắc mợ nghiện rồi. Xưa nay cứ bảo người đàn bà phải yêu mới chịu dâng hiến thân xác. Hóa ra không phải. Chẳng yêu đương gì cũng vẫn làm tình được .
Mấy ngày sau, vào buổi chiều gã đang nằm đọc cuốn sách dậy nấu ăn, ngoài cổng chợt có tiếng còi xe hơi. Một chiếc Lexus trắng, bóng lộn đậu trước cổng, từ trên bước xuống phu nhân váy ngắn, áo không tay sang trọng, tay xách túi Hermes da cá sấu. 
Ôi thổ địa thánh thần ơi, chính là nàng Dạ Hương, Giám đốc Công ty địa ốc bằng xương bằng thịt chứ không còn là người ảo trên FB nữa. Mợ uyển chuyển trên đôi giày cao gót,  đi tới đâu mùi nước hoa Chanel hảo hạng thoảng lên tới đó. Mợ trải một khăn rộng lên ghế đá rồi mới chéo chân ngồi lên.Mợ cười nhếch mép :
" Sao…em lạ  lắm sao anh nhìn kỹ thế ?"
Gã lúng túng :
" Anh…bất ngờ quá…sao em không gọi điện báo trước ?"
" Em muốn bắt quả tang coi anh có sống  độc thân thật không ?"
Mợ đưa mắt nhìn quanh :
" Vườn rộng nhưng hoang vu quá…sao anh không thuê kỹ sư nó thiết kế cho ?"
Gã lắc đầu :
" Anh không thích trồng tỉa…cứ để cây mọc tự nhiên…"
" Anh coi em có khác hình trên web-cam không ?"
Gã gật gù :
" Ngoài đời xinh đẹp và sang trọng hơn trong cõi ảo nhiều ."
Mợ cười  sung sướng :
" Còn anh nom bụi đời hơn là trên Face Book…"
Mợ đưa chìa khóa cho gã ra xe mở cốp khuân đồ vào. Gã thắc mắc :
" Lái xe đâu ?"
Mợ cười thích chí :
" Thì đi du hành bí mật, bất ngờ còn cho lái xe đi theo làm gì ? Em lái lấy …"
Gã lễ mễ bưng vào nào gà rán Kentucky, vịt quay, hàu sống, sushi, phó mát…Mợ phụ gã bày la liệt trên bàn. Mợ khui chai Hennessy 18 years olds rất thành thạo.
" Nào…chúc mừng gặp gỡ" - Mợ cụng ly cái cốp rồi nhanh nhẹn múc mù tạt đổ vào con hàu nhai ngon lành.
" Lần sau em có  tới khỏi mua bán gì, để anh trổ tài nấu nướng…"
" Thôi thôi mất thì giờ…ăn fastfood chẳng hơn ư ? Anh sống một mình cứ ăn tiệm là hơn…"
Hóa ra mợ rất nhiều chuyện. Nào bất động sản sẽ tan băng, nào chơi chứng khoán như đánh bạc, cứ lời chút là rút ngay, nào doanh nhân thời nay mới đúng là nhân vật thời đại…Không mảy may chuyện văn chương nghệ thuật, cũng tuyệt nhiên không động chạm tới đảng bóp nghẹt tự do dân chủ và đàn áp trí thức đa nguyên…
" Em đúng là nhân vật thời đại…" - sau cùng gã thốt lên.
" Chứ lại không à ? Anh có biết năm rồi em đóng thuế bao nhiêu không ? 20 tỉ …xứng đáng là công dân danh dự rồi còn gì ?"
"Vậy em có cướp đất của dân phân lô bán nền không ?"  
Mợ cười  khanh khách:
" Anh lơ mơ chẳng hiểu gì Em có cướp đất của dân đâu, Nhà nước chớ…Nhà nước giải tỏa bán cho tụi em làm dự án…"
Gã nghĩ bụng chẳng nên tranh cãi với mợ. Hai người ở hai hệ thống với hai lý thuyết khác nhau, sao mà gặp nhau. Vạch đầu gối ra nói còn có lý hơn.
" Ạnh sao thế ?"
" Anh chẳng sao cả.."
" Chẳng sao mà mặt cứ lì lì…à thôi em hiểu rồi…anh sốt ruột phải không ? Yên tâm…cứ từ từ rồi khoai cũng nhừ …"
Nói xong mợ thích chí cười  rinh rích. Gã cứ đực mặt không hiểu mợ nói gì, sao lại " rồi khoai cũng nhừ" ?
Chập tối, trong lúc mợ đánh xe vào sân thì gã pha càphê. Mợ quay vào :
" Đừng uống càphê, em có trà Ô Long mua ở Đài Loan, 500 đô một hộp uống cho…tỉnh táo…"
Mợ nhìn vào mặt gã và lại cười  rinh rích. Rồi…đêm nay thế nào cũng phải quyết đấu một trận với mợ rồi . Vậy nhưng theo "phép lịch sự" gã cũng sắp xếp cho mợ phòng ngủ riêng, có máy lạnh, có toa-lét…đầy đủ tiện nghi như khách sạn 5 sao. Gã đưa mợ vào phòng rồi chào :
" Em hơi say rồi…Ngủ ngon nha…"
Mợ cười lẳng :
" Đêm nay anh ngủ được không ? "
" Được chứ…anh cứ lên giường là ngủ lăn quay…chẳng trằn trọc, chập chờn gì hết…"
" Ở…để coi…"
Mợ nguýt gã, đặt ngón tay lên trán gã, đẩy gã khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Gã trở về phòng riêng, nằm thẳng cảng trên giường và nhắm mắt . Nhưng thật lạ…hệt như đêm thiếu thuốc, mắt gã cứ chong chong, tỉnh  queo, không chút buồn ngủ. Gã cứ vật mình hết bên này lại bên kia, đầu óc vẫn trong veo chẳng chút gì là giấc ngủ. Sao  lạ vậy ? Mọi đêm gã có thao thức bao giờ ? Gã đành trở dậy mở nhạc thính phòng nhè nhẹ, cố theo tiếng nhạc luồn vào giấc ngủ.Vẫn vô phương…đồng hồ trên tường đã chỉ 1 giờ sáng. Gã bực mình trùm chăn lên đầu cố nhắm mắt …
                   (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét