Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 192                                                    

 

                                   (tiếp theo)


 
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ bật cười :
“ Thôi thôi..đây có phải là trường Đảng đâu mà ông giảng bài.Vụ này nếu ông sợ thì để tôi làm..coi như ông không biết gì …”
Ong Bí thư huyện ngần ngại :
“ Bà nói thế mà nghe được à ? Bà là Chánh văn phòng huyện…tôi là Bí thư huyện uỷ…bà làm điều gì mà chẳng dính dáng tới tôi. Nhất là cái vụ này. Bà phải biết mấy thằng thanh tra chính phủ có giây mơ rễ má mạnh ghê lắm. Có khi Thủ tướng cũng vẫn phải ngại tụi nó.Bà gây với thằng cha Trưởng đoàn thanh tra khác gì mó…dế ngựa. Nó đá cho một phát thì cứ gọi là văng xuống biển cho cá nó xơi…”
Bà Chánh văn phòng nói cứng : 
“ Tôi bảo thật nhé…dao sắc không gọt được chuôi, dưới cái trào cộng sản này thằng nào cũng ăn hết, không ăn không phải là cán bộ Nhà nước, ăn từ thằng cán bộ xóm cho tới thằng Thủ tướng.Từ lớn tới bé, từ già tới trẻ, từ cao đến thấp…thằng nào cũng ăn hết…bởi vậy thằng nào cũng dính trấu, nằm trên đống của thật đấy nhưng cứ giật mình thon thót, ngộ nhỡ bị bại lộ, đối thủ nắm được tài liệu, chứng cứ thì chỉ có mà đút tay vào còng. Ngay cả khi về hưu tưởng hạ cánh an toàn rồi vẫn cò lo kìa.Tưởng nhà lầu xe hơi yến tiệc linh đình mà sướng à ? Hơi động chạm một chút là lo vãi mồ hôi. Thằng nào cũng thế thôi. Vênh vênh váo ngoài mặt thôi, trong bụng cứ lo thon thót…”
Ong Bí thư sốt ruột quá, ngó trước ngó sau, xua xua tay :
“ Thôi thôi,,,đừng có động chạm tới việc này nữa. Tai vách mạch rừng. Các cu đã nói rồi.Sáng nay văn phòng thành uỷ có điện cho tôi báo tin đồng chí Trưởng đoàn đêm qua chỉ trúng gió cảm mạo  sơ sơ thôi. Giờ đã tỉnh rồi…”
Bà Chánh văn phòng giật mình :
“ Sao lại điện cho ông nhỉ ?”
“ Thì người ta điện về văn phòng không có bà nên tôi phải nhấc máy chứ làm sao ?”
Bà Chánh văn phòng thở ra :
“ Vậy là tại hôm qua con Tuyết điện cho tôi, lẽ ra tôi phải điện cho văn phòng thành uỷ tới đưa ông ấy đi cấp cứu, nhưng tôi sợ lộ chuyện con Tuyết với ông ấy nên tôi đành phải lấy xe cấp cứu của huyện…Bởi vậy bệnh viện họ mới điện cho tôi là thế…”
Ong Bí thư huyện vội vàng :
“ Vậy bà phải phóng ngay lên văn phòng thành uỷ đi… gặp lão ta coi tình hình sao. Nhưng chớ có nóng ruột đưa cái mảnh giây ấy ra làm gì, nó đề phòng ngay mình khó tiến hành…”
Bà Chánh văn phòng vội nhấc điện thoại điều xe. Trước khi đi bà còn dặn với :
“ Vậy tôi đi gặp lão ấy xem sao ? Ong ở nhà khoan hãy hỏi han gì tới con Tuyết trắng cả nhé.. cứ chờ tôi về đã…”
Bà Chánh văn phòng vừa đi  khỏi, ông Bí thư huyện uỷ đã nghe có tiếng gõ cửa cộc cộc . Mọi khi muốn gặp Bí thư huyện phải qua thư ký chức này do bà Chánh văn phòng đảm nhiệm, giờ chắc bà đi vắng nên khách mới tự tiện vào đây. Nhưng mà là ai nhỉ ? Chắc thằng cha thường trực huyện uỷ có việc cần báo cáo. Không phải, thằng này mới đi xuống cơ sở chiều qua để dự lễ tập huấn lớp cán bộ xóm. Hay là thằng Giám đốc bệnh viện huyện lại tới biếu mật gấu hay linh chi hẳn thôi.
Tiêng gõ cửa lại vang lên rộn rã. Ong Bí thư ngồi ngay ngắn,sửa lại cổ áo, oai vệ trả lời :
“ Ai thế ? Cứ vào đi…”
Cánh cửa mở ra từ từ. Bất đồ ông Bí thư huyện trợn tròn mắt, miệng lắp bắp :
“ Sao? Sao dám lên đây ?”
Hoá ra người vừa vào đó là con Tuyết trắng. Í trời ơi, con này liều thật, giữa thiên thanh bạch nhật đang làm việc bên nhà khách huyện uỷ mà nó dám ngang nhiên sang phòng ông Bí thư thì còn trời đất nào nữa không ? Ong Bí thư vội vàng phóng ra khép chặt của phòng lại rồi quay sang gắt :
“ Tôi đã nói với cô rồi…tuyệt nhiên không được tới đây kia mà. Cô muốn gì phải qua bà Chánh văn phòng đã chứ …”
Cô Tuyết trắng không trả lời vội. Nó nguẩy một cái rồi tiến tới sau lưng ông Bí thư ôm ghì ngay lấy miệng cười ngỏn nghẻn :
“ Dưng mà em…nhớ anh Bí thư…”
Ong Bí thư giật mình đánh thót , vội vàng giơ tay bịt miệng cô gái :
“ Ay chớ xưng hô vậy…chú cháu hay đồng chí nghe chưa ?”
Con Tuyết không những không buông ông ra mà còn ôm chặt hơn. Nó dẩu mỏ , cong cớn :
” Thì đồng chí có sao ? Cháu nhớ đồng chí Bí thư huyện quá cháu phải sang đây tìm chứ sao ?”
Oi chao ơi ông Bí thư huyện như có cả ngàn con kiến bò sau lưng vì bộ ngực rắn chắc của con bé hầu phòng cứ ép chặt lên đó. Thực ra để được nhận vào làm ở nhà khách huyện uỷ, bà Chánh văn phòng đã phải dâng nó cho ông Bí thư rồi.
Ong này vì trong đầu rặt những chủ trương đường lối chính sách của Đảng , chính phủ với cả kho tàng lý luận cách mạng của Mác Lênin Hồ Chí Minh nên riêng cái “chuyện kia” ông kém lắm. Từ lâu ông đã mượn cớ làm việc đêm để trốn bà vợ vừa xấu vừa béo như cái bồ sứt cạp, kê giường sang phòng làm việc ngủ riêng.
Tuy nhiên với con Tuyết trắng này thì lại khác. Từ hôm bà Chánh văn phòng “giao nộp” nó, ông tự thấy như mùa xuân trở lại trong người . Bao nhiêu tế bào “văn nghệ” tưởng như đã ngủ quên, đã chết ở trong ông, ngờ đâu chỉ đang ngủ thiếp giờ ào ào thức dậy.
Mới qua có một đêm với con Tuyết trắng, sáng hôm sau lập tức ông đã ký nhận nó vào biên chế nhà khách Uỷ ban , đặc cách cho nó nhảy hai bậc lương khởi điểm và đưa ngay vào diện bồi dưỡng “đối tượng Đảng”.
Chỉ buồn chút là thanh niên ngày nay có vẻ như phai nhạt lý tưởng Đảng quá. Bới thế con Tuyết nhận tuốt luốt những gì ông ban cho nó chỉ trừ ra có cái “đối tượng Đảng” là nhất định nó không nhận.
Lúc đầu chưa hiểu, ông Bí thư lại cho rằng con bé hầu phòng này quá ngu, nó chưa hiểu được sau này muốn trèo cao, muốn có chức có tước thì phải vào Đảng cái đã. Bởi vậy có đêm ông trốn được vợ hú hí với con Tuyết trắng, ông dỗ dành nó :
“ Em chịu khó để bà Chánh văn phòng ghi tên vào lớp “đối tượng Đảng” đi. Chịu khó cắp sách đi học 8 tháng, trở thành đối tượng Đảng, chỉ phấn đấu thêm 3 tháng nữa thôi là được kết nạp vào Đảng liền à…”
Lúc đó con Tuyết còn ăn nói nhẹ  nhàng, từ tốn chứ không xách mé chỏng lỏn như bây giờ . Nó nói khẽ khàng :
“ Báo cáo thủ trưởng không phải là em khinh rẻ gì Đảng không muốn vào. Người  ta bảo ngày xưa, ai được kết nạp Đảng là vinh dự, tương lai tiền đồ rực rỡ lắm, bởi vậy thiên hạ mới đổ xô xin vào Đảng. Còn ngày nay nghe nói Đảng mất uy tín lắm, dân nó gọi là Đảng “bốc”, Đảng “hốt”, bởi vậy tất cả thành phần lưu manh, đá cá lăn dưa, giật dọc đều phải tống hết chúng nó vào Đảng cho sạch quần chúng…có đúng thế không ?”
Ong Bí thư huyện cau mặt, quát :
“ Bố láo…thời nào được  đứng vào hàng ngũ Đảng chẳng là vinh dự cao nhất của đời người. Có điều là Đảng không ép ai cả, cứ để tự nguyện ai giác ngộ lý tưởng của Đảng muốn xin gia nhập thì xin mời…cứ tự nhiên…”
Con Tuyet trắng lắc đầu :
“ Không phải em lo tiếng xấu của Đảng mà từ chối không vào Đảng đâu. Cái chính là bản thân em cũng thấy mình vào Đảng nó kỳ kỳ sao đó.Bữa trước có anh xe ôm lượm được cái  mũ bảo hiểm có vẽ cái cờ búa liềm trên đó mang tặng em, em cũng đá tung đi không nhận. Cờ quạt gì lại dùng búa với dáo…”
Ong Bí thư nghe nói vậy giận lắm. Cái con ranh hầu phòng này dám báng bổ cả biểu tượng cộng sản thiêng liêng của ông. Lẽ ra để bảo vệ lý tưởng của mình ông phải tát vào mặt nó, đuổi cổ nó ra khỏi phòng và tức tốc gọi bà Chánh văn phòng tới làm quyết định đuổi việc nó. Vậy nhưng không. Nhìn nó nằm thồn thỗn trên giường bao nhiêu tức giận vì lý tưởng thiêng liêng bị xúc phạm tiêu tan đi mất, ông chỉ còn trách móc nó một cách yếu ớt :
“ Này đừng có dại miệng nhé… nói năng phải giữ gìn…nói gì cũng được  chớ có động đến cờ búa liềm của Đảng mà chết. “
Nói rồi ông giảng giải thế nào là “búa”, thế nào là “liềm” thế nào là liên minh công nông dưới sự lãnh đạo của giai cấp công nhân mà hạt nhân lãnh đạo chính là Đảng cộng sản .Càng nói ông càng say sưa không để ý đến con bé hầu phòng mắt đã ríu lại  rồi từ trong cái miệng đang há ra của nó thoát ra tiếng khò khò. Oi thôi chết, ông nói hay thế mà không lọt tai nó câu nào, nó ngủ mới chết. Ong vội vàng đập nó dậy :
“ Này…sao lại ngủ…?”
Con Tuyết trắng mở choàng mắt nhìn ông Bí thư huyện uỷ. Nó vừa chợp mắt đã nằm mơ thấy chàng lái xe con trong huyện uỷ đang chở xe nó đi về quê chơi. Đang mê mẩn bên người yêu bị đánh thức dậy trước mắt lù lù ông Bí thư huyện uỷ vừa già vừa nhăn nheo bụng như cái thùng nước phở làm nó ngán ngẩm, buông một tiếng thở dài :
“ Rõ chán như con gián…”
Ong Bí thư huyện uỷ trợn mắt :
“ Sao anh đang nói em lại ngủ ?”
“ Buồn ngủ thì ngủ chứ sao ? Anh nói gì cứ việc nói ; vào tai thì nghe không thì cho nó bay lên trời…”
Ong Bí thư tím mặt. Ra thế đấy, từ nãy ông nói bao  nhiều điều về  Đảng về quần chúng nhằm giác ngộ giai cấp, giác ngộ cách mạng cho nó, vậy mà nó có thèm nghe đâu. Cái con ranh này láo thế ?  Chắc đầu óc nó toàn bã đậu cả thôi, sao mà nhồi nhét chính trị vào được. Ong đành dịu giọng :
“ Nghe anh dặn đây này. Từ nay nói năng phải giữ mồm giữ miệng. Tuyệt đối chớ có động tới Đảng, tới bác Hồ. Nhỡ có đứa nào nghe được nó báo cáo Ban bảo vệ nội bộ thì ngay đến anh cũng không cứu nổi em đâu…”
Con Tuyết đang ngủ bị đánh thức dậy phá mất giấc mơ đẹp, tức mình dẩu mỏ :
“ Thì anh cứ báo cáo cái Ban bảo vệ nội bộ của anh đi. Tôi thách đấy..tôi thì cứ dí l…vào ban bệ của anh. Toàn thằng ăn hại , suốt ngày chỉ rình mò bầy mưu tính kế hại nhau…”
Oi trời ôi, ông Bí thư rát cả mặt. Con nhỏ này đòi dí cái của nó vào các ban bệ thì khác gì vào cả bộ máy Đảng của ông. Láo, láo quá…thế này thì không chịu được, ông vừa tính quát lên một câu chửi thật mạnh cho bõ giận thì con Tuyết đã đặt một bàn tay lên cái trán hói nhẵn thín của ông. Oi chao ôi, con hoả đang bốc đùng đùng đang sắp sửa cháy bùng lên thiêu đốt  cái con nhãi ranh láo xược kia thì chỉ một bàn tay mát rượi của nó đã như một thùng nước lạnh đổ ập xuống ngọn lửa giận của  ông rồi . Ong há miệng vừa định thốt ra câu chửi thì mắt đã trợn trừng , lưỡi  cứng lại, miệng ngây đơ không còn mấp máy được, cho đến khi con bé hầu phòng rút tay lại, miệng cười cười :
“ Em thử sờ trán anh coi có nóng không ?”
Ong hổn hển :
“ Nóng,,,nóng thì sao ?”
Con bé cười rinh rích :
“ Thì cám hấp chứ sao ? Đã đi chơi gái còn tỏ vẻ yêu Đảng yêu bác Hồ…”
Ong Bí thư ngẩn người. Ra con này nói đúng. Mình rơi vào cái thế kẹt, há miệng mắc quai rồi. Giả như đang đứng trên bàn chủ toạ hội nghị, hoặc đang đứng trước micro trong hội trường huyện uỷ chứa cả ngàn con người thì lại đi một nhẽ. Lúc đó ông tha hồ mà “diễn”, tha hồ mà phùng mang trợn mắt huấn thị cho đám quần chúng  về lý tưởng của Đảng, về chủ nghĩa xã hội là con đường duy nhất của toàn dân tộc Việt Nam mà bác Hồ đã chọn, về đạo đức sáng ngời và thiên tài chính trị của Hồ Chủ tịch. Lúc đó ông sẽ tha hồ phùng má trợn mắt mà quát lác, tay chém chém vào không khí, người nhảy chồm chồm, chân nhún nhún, toàn thân rướn cao y hệt tượng đồng chí Lênin dựng ở vườn hoa gần cột cờ Hà Nội.
 Mẹ kiếp thằng cha nào dựng cái tượng ấy sao mà hóm thế. Một tay đồng chí Lênin giơ ra trước có ý nhắc nhở tinh thần cảnh giác, một tay giữ chặt lấy túi ngực sợ mấy thằng giật dọc Hà Nội rút mất ví. Tuy nhiên cái dáng đứng của tượng Lênin lại gợi ý cho biết bao cán bộ cỡ Bi thư huyện như ông phải đứng, phải ưỡn ngực, phải giơ tay thế nào khi diễn thuyết trước quần chúng mới làm tụi nó sợ. Duy có cánh tay để trên túi áo thì có thể phát huy tinh thần dám nghĩ dám làm , áp dụng một cách sáng tạo, không dập khuôn chủ nghĩa Mác vào thực tiễn Việt Nam  nên cánh tay đó không nhất thiết phải giũ ví như đồng chí Lênin mà có thể chắp sau đít cho có vẻ tác phong quần chúng như bác Hồ.
Ong Bí thư huyện cứ suy nghĩ lan man vậy .
Chẳng phải ông cám hấp như con Tuyết trắng vừa diễu mà chính là ông bị méo mó nghề nghiệp, bất cứ thứ gì lọt vào đầu ông lập tức ông liên hệ chuyện xa chuyện gần.
Nào chuyện xảy ra ở đâu ? Ai thực hiện ? Một thủ phạm hay còn đồng loã đứng đằng sau. Động cơ  tư tưởng chúng ra sao ? Lên kế hoạch trấn áp tụi nó như thế nào.
 Ay đấy, ông Bí thư huyện uỷ người giữ trách nhiệm giáo dục chính trị tư tưởng cho quần chúng cả một huyện có cái đầu đặc sệt chính trị như vậy đó. Đặc đến nỗi chỉ một sợi dây thun vô tình rơi vào đầu ông lập tức nó biến thành cái còng số 8.
Như vậy có nghĩa chỉ cần một con chó chạy qua cửa huyện uỷ chẳng may bị xe cán chết, ông cũng mở cuộc họp thường vụ huyện uỷ nhận định, tổng hợp, phân tích coi chuyên đó có phải do bọn phản động nước ngoài tiến hành không, nhằm mục đích gì ? Còn những ai giấu mặt đằng sau vụ này ?
Sau cùng, một nghị quyết của Ban thường vụ do ông đích thân ký được đưa ra nhắc nhở tinh thần cách mạng tiến công, nâng cao tinh thần cảnh giác cách mạng với  các lực lượng thù địch ở bên ngoài xâm nhập vào nước ta vào chống phá Đảng và Chính phủ.
Trong lúc ông Bí thư huyện uỷ nghĩ ngợi đến thối cả đầu vì thái độ chính trị láo xược của con bé hầu phòng thì nó đánh một giấc thẳng cẳng, ngáy khò khò ở trên giường mặc xác ông Bí huyện với nỗi ấm ức của ông.
Khi nỗi phẫn uất vì lá cờ búa liềm và các tổ chức Đảng bị con bé hầu phòng riễu cợt mạt sát đã lắng xuống ông Bí thư huyện mới thấy tiếc thời gian đáng giá ngàn vàng nằm cạnh đứa con gái hơ hớ thì đã gần sáng, con bé đã ngủ quay lơ, giờ có bắn súng vào tai nó cũng chịu không sao đánh thức nó dậy. Thế là ông đành rón rén bò lên giường đặt mình bên cạnh nó cố nhắm mắt ngủ cho qua cái đêm xui xẻo này đi.
Sáng hôm sau  khi nắng bò vào màn ông mới giật mình thức dậy, con bé hầu phòng đã đi mất từ lúc nào, chỉ thấy bà Chánh văn phòng đứng đầu giường cười nhăn nhở :
“ Sao ? Đêm qua thủ trưởng được lên tiên chứ ?”
                                                           (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét