YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU : KỲ 114
(tiếp theo)
Quả là một đòn quá bất ngờ đối với ông
Sáu Thượng. Xưa nay
trong mắt ông, tất cả mọi đảng viên dưới quyền đều là những con cừu non
ngoan
ngoãn sẵn sàng quỳ mọp dưới chân ông tung hô, xin xỏ và bầy tỏ lòng
trung thành.
Không một tên nào dám có ý kiến khác với những gì ông đã huấn thị , đã
chỉ đạo,
không một gã nào dám động tới cái tối thượng như Thượng đế với con chiên
– cái
bất khả xâm phạm, cái đó gọi là “uy tín của tổ chức”. Đúng vậy, để bảo
vệ uy
tín của Đảng, người đảng viên phải nhắm mắt làm bất cứ việc gì, hy sinh
bất cứ
thứ gì, ngay cả phản bội lại người thân, đúng theo nguyên tắc “ quyền
lợi của
Đảng cao hơn hết” và “ mục tiêu sẽ biện minh cho phương tiện”. Vậy mà
lúc này, một thằng cha uỷ viên Ban chấp hành thành uỷ dám chửi
Đảng là thối nát ngay tại giữa văn phòng của ông, một cán bộ cao cấp
đang giữ những trọng trách trên trung ương.
Đó là một xúc phạm chưa bao giờ ông gặp, một báng bổ chỉ thấy ở những
thằng
phản động đang lén lút đấu tranh đòi đa nguyên , đa Đảng. Bới vậy lập
tức ông
trút bỏ vẻ oai nghiêm, đạo mạo, mặt ông đỏ tía lên, người ông run bắn,
ông chỉ
tay quát lớn :
“ Ra …ra ngay khỏi phòng tao không tao gọi bảo vệ gô cổ mày lại
giờ…”
Ong thành uỷ vẫn không nao núng, ông đứng trơ trơ giữa phòng
khách với vẻ đầy cao ngạo và thách thức. Bà Kiểm tra suốt từ lúc nãy chứng kiến
lời qua tiếng lại giữa hai người, bà không còn tin vào tai mình nữa, bà hoảng
kinh về thái độ chống đối táo tợn của ông thành uỷ. Thật không thể tưởng tượng
được một đồng chí uỷ viên Ban chấp hành thành uỷ lại dám lớn tiếng trước đồng
chí cán bộ cao cấp như ông Thượng những lời lẽ nói xấu Đảng đến thế. Sự kinh hoàng làm bà mụ mẫm cả người
cứ đứng đực ra nhìn hai ông đảng lời qua tiếng lại với nhau. Mãi đến khi ông
Thượng quát lên, bà Kiểm tra mới sực tỉnh và cuống quít kéo tay ông thành uỷ :
“ Kìa ông…ông làm sao vậy ? Nói năng phải suy xét cho kỹ chớ ?
Nói bừa đi cho hả giận, cho sướng miệng đâu được ! Đồng chí Sáu Thượng thương
ông lắm , lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ . Ong phải tĩnh trí lại . Ông phải nghĩ
tới bà ấy ở nhà chớ ! Ngoài ông ra bà ấy còn trông cậy vào ai ?”
Ong thành uỷ cười nhạt :
“ Cảm ơn chị, tôi làm gì tôi biết chớ…tôi đâu có điên …tôi tỉnh
táo lắm mà…”
Thái độ lì lợm của ông thành uỷ càng làm ông Thượng nổi cáu,
ông quát :
“ Cút đi…bước ra khỏi phòng tao ngay…bước…”
Ong thành uỷ nhìn thẳng vào mặt ông Thượng, cười khảy :
“ Khoan đã, bình tình đã, trước khi ra khỏi đây tôi muốn đồng
chí nghe băng ghi âm tiếng nói của đồng chí Bí thư thành uỷ tố cáo vai trò sát
nhân giấu mặt của đồng chí đã…”
Ong Thượng ngẩn người.
Như con thú đánh hơi thấy hiểm nguy , cơn nóng giận trong ông xẹp ngay xuống,
ông bất ngờ thay đổi thái độ , dịu giọng :
“Mày không lừa tao đó chứ ?”
Ong thành uỷ rút trong túi ra cái máy ghi âm nhỏ xíu :
“ Lừa anh làm gì ? Anh muốn nghe tôi mở cho nghe…”
Bà Kiểm tra cuống quít :
“ Khoan đã…khoan đã …để tôi về trước rồi anh hãy mở cho đồng
chí Thượng nghe…”
Ông thành uỷ xua tay :
“ Không được …chị phải ở lại nghe hết rồi mới được đi…tôi mất
công đưa chị tới đây chính là để chị nghe cái băng ghi âm này và làm chứng cho
tôi…”
Bà Kiểm tra nhảy nhổm :
“ Hèn chi…tôi cứ tưởng anh tốt với tôi cho tôi cái cơ hội nhờ
cậy đồng chí Thượng …hoá ra anh lừa
tôi…lợi dụng tôi…”
Rồi bà quay sang ông cán bộ cao cấp van vỉ :
“Báo cáo đồng chí Thượng, thằng cha này nó lừa đảo tôi tới đây
chứ tôi không đồng mưu với nó đâu ạ…Bởi vậy xin phép đồng chí tôi về trước khỏi
phải nghe băng ghi âm theo âm mưu của hắn ta ạ…”
Ong thành uỷ cười nhạt :
“ Tôi đâu có thèm rủ rê chị đồng mưu với tôi. Có điều tôi chỉ
mở băng ghi âm nếu có chị cùng nghe thôi . Nếu chị ra khỏi đây tôi cũng ra
luôn…”
Bà Kiểm tra quắc mắt :
“ Sao anh ép tôi thế ? Anh phải biết dù có dao kề cổ cũng không
bao giờ tôi làm chứng cho anh chống lại đồng chí Thượng đâu…”
Ong thành uỷ cười nhạt :
“ Biết đâu đấy…biết đâu sau này chị lại chẳng căm thù đồng chí
Thượng này , lại tìm tới tôi rủ tôi đi
diệt chính đồng chí ấy chớ… cuộc đời xoay vần…con người ta chẳng biết đâu mà
lần”
Bà Kiểm tra quát lên :
“ Anh đừng có nói láo. Tôi xin thề có ngọn đèn kìa…dù trong bất
kỳ tình huống nào, dù ở bất cứ nơi đâu…không bao giờ tôi làm bất cứ điều gì có
hại cho đồng chí Thượng…nhất cái việc ác đức là đứng ra làm chứng cho anh chống
lại đồng chí ấy…tôi mà sai lời thì trời cứ cho thiên lôi xuống sấm sét lên đầu
tôi chết không toàn thây…”
Ong cán bộ cao cấp xua xua tay, cười giòn :
“ Thôi thôi, tôi biết lòng, biết dạ chị rồi…chị cứ ở lại nghe
cái băng ghi âm đó coi đồng chí Bí thư thành uỷ nói sao ? Còn cái chuyện làm
chứng sau này…”
Ong phác một cử chỉ như vừa đuổi một con muỗi vo ve rồi lại
cười khẩy :
“ Chị lo gì…bố thằng Toà nào dám xử tới tôi …chị khỏi lo…”
Ong thành uỷ đau nhói lòng. Thằng cha này nói đúng. Đó là điều
ông chưa nghĩ tới. Từ xưa tới nay, Toà
án Nhân dân tối cao nước cộng hoà XHCN Việt Nam cùng lắm chỉ đưa ra xử được cấp
cao nhất là Ủy viên trung ương thôi . Vĩnh viễn sẽ không có vụ Năm Cam thứ hai
để xử tới trung ương Đảng nữa, nói gì tới chuyện đưa được ông Sáu Thượng ra Toà ? Lúc đó Đảng sẽ đưa ra
lý lẽ nào đồng chí đó tuổi già, đã về hưu , có công với cách mạng, nào bảo vệ
uy tín cho Đảng không cần thiết phải khởi tố hình sự mà chỉ xử lý nội bộ…Trước
nay chẳng đã bao nhiêu cán bộ chỉ cần ở
cấp tỉnh hoặc Cục, Vụ, Viện trưởng đã thoát tội như vậy đó sao ? Huống hồ lão
Thượng này lại ngồi ghế cao chót vót, bố
thằng Toà nào dám động tới ? Như vậy bao nhiêu công sức, bao hy sinh đau đớn
của vợ chồng ông hoá ra công cốc cả ?
Ong thành uỷ chợt thấy mắt tối sầm, trời đất như quay cuồng,
ông xỉu xuống như quả bóng xì hơi , chân tay lẩy bẩy, người run cầm cập như bị
trúng gió. Không, không được ngất trong lúc này, phải cố…cố mà đứng vững…ông cố
trấn tĩnh nhưng không sao xua được bóng tối đang từ đâu đó bủa vây kín quanh
ông. Ong sắp ngã quỵ thì bà Kiểm tra đã kịp xô tới dìu ông nằm trên ghế sa
lông.
Ong Thượng bước tới vành
mắt ông thành uỷ ra coi rồi cười lớn :
“ Sợ đến vỡ cả tim ra rồi…”
Ong đưa tay lục soát khắp các túi áo, túi quần ông thành uỷ, rút ra được băng
ghi âm, reo lên :
“ Đây rồi…băng ghi âm
đây rồi…ra thằng này láo thật…dám tới đây vuốt râu hùm…”
Rồi ông quay vào trong vỗ vỗ tay, gọi lớn :
“ Bay đâu…vào đi…”
Hai tên bảo vệ lực lưỡng từ nhà trong nhảy ra. Ong Thượng khoát
tay :
“ Khiêng nó ra xe đưa đi cấp cứu...”
Rồi ông quay sang bà Kiểm tra đang mặt cắt không còn hột máu :
“ Cô nhìn thấy hết mọi chuyện rồi chớ ?”
Bà Kiểm tra sợ hãi :
“ Dạ hết…dạ thấy hết …nhưng em coi như không nhìn thấy gì …coi
như tối nay em không tới đây cùng với ông ta ạ…em ..em xin thề…em xin thề…”
Ong Thượng khoát tay :
“ Thôi được…thôi được….tôi tin cô…”
Bà Kiểm tra cố thu hết can đảm :
“ Báo cáo anh…hắn ta xui em tới gặp anh là để …là để nhờ cậy
anh….”
Ong Thượng cười nhạt :
“ Cô lo thằng Sáu lên làm Bí thư sẽ trù úm cô đã tống đạt hồ sơ con trai hắn là Giám đốc Công ty viễn thông
tham ô tiền mua sắm thiết bị sang bên
công an điều tra, khởi tố chứ gì ?”
Bà Kiểm tra tái mặt, chắp tay vái ông Thượng :
“ Em lậy anh…ở cái thành phố này không việc gì lọt qua được mắt
anh. Anh cứu em…muôn đời em không quên ơn anh…”
Ong Thượng gật gật :
“ Cô lo xa vậy cũng đúng . Mai kia thằng Sáu nó chính thức nắm
Bí thư thành uỷ thì nhẹ nó cho cô về hưu non, nặng nó moi ra những vụ cô ăn
tiền chạy án thì mệt cho cô…”
Bà Kiểm tra sợ quá quỳ sụp ngay xuống chân ông Thượng :
“ Em lậy anh…anh cứu em….ơn này em xin khắc cốt ghi xương…”
Ong cán bộ cao cấp kéo tay bà Kiểm tra , cười khà khà :
“ Cô đứng dậy đi…đứng dậy đi… “
Bà Kiểm tra run rẩy :
“ Báo cáo anh …anh chưa nhận lời giúp thì em cứ xin quỳ mãi thế này …”
Ong Thượng lại gật gật :
“ Thôi được …khi nào xảy chuyện…cô cứ chạy đến tôi…có điều…có
điều…”
Bà Kiểm tra vội vã :
“ Em hiểu…em hiểu…bất kỳ lúc nào…bất kỳ việc gì…anh cứ sai bảo
là em làm ngay…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét