YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 160
Bà Sáu Thượng đang nổi giận đùng đùng cũng phải xìu xuống :
“ À…à…tao nhầm…tại mày diễn tả
lời con đó giống y như thật nên tao cứ tưởng mày là nó…thôi thôi…xin
lỗi…xin lỗi…”
Thằng thư ký ca cẩm :
“ Cô Sáu cứ nhầm lẫn thế này thì chết con. Thôi lần sau con
không dám thật thà kể lể cho cô Sáu nghe như thế này nữa
kẻo rồi lại anh đòn …”
Bà Sáu Thượng cau mày :
“ Mày nói vậy có ý sẽ giấu giếm tao nhiều chuyện phải không ?”
Gã thư ký vội vàng :
“ Dạ không không, con nói đùa chơi vậy thôi, con đã theo cô Sáu
thì dù bất kỳ hoàn cảnh nào con cũng là người của cô Sáu,
là người của phe ta chớ ?”
Bà sáu Thượng gật đầu :
“ Được lắm…Nói lời phải giữ lấy lời. Mày nghĩ được
như vậy là ấm cho cái thân mày lắm…”
Nói rồi bà Sáu quay sang ông chồng :
“ Giờ tôi mới hỏi đến ông … ông giấu nó ở đâu ?”
Ong Sáu Thượng tái mặt. Giờ mà khai thực ra khi chia tay ông
dặn con bé Thật tìm tới bà cấp dưỡng nhà ăn tỉnh uỷ thì nó chết chắc. Bà sẽ
phái ngay tay chân lên đó lôi cổ nó về và kỳ này nhất định bà sẽ bắt nó đối
chất với ông. Bà cấp dưỡng tỉnh uỷ là một bà già người dân
tộc Mán hiền lành, phúc hậu. Mấy năm trước ông đã gửi gắm con bé Thật cho bà sợ
xung quanh hại nó. Khi nó còn là một con bé nữ sinh rụt rè, bẽn lẽn thì xung
quanh ai cũng thương nó, sẵn sàng giúp đỡ khi gặp khó khăn. Nhưng khi nó đã trở
thành bồ nhí của một đồng chí cán bộ cao cấp ở trung ương, ăn trắng mặc trơn,
ra vào được trọng vọng thì lòng đố kỵ vốn là căn bệnh trầm
kha của con người sẽ nổi lên. Người ta lườm nguýt, đồn thổi, tung tin dựng
chuyện bôi xấu nó và không loại trừ những kẻ quá ghen tức giở cả võ tay chân ra
với nó.
Bởi vậy cứ sau mỗi lần chia tay cô nhân tình be bé để về trung ương ông lại gặp bà Mán cấp dưỡng, biếu bà một món
tiền khá lớn và nhờ cậy bà để mắt tới con bé Thật, vừa bảo ban vừa đề phòng kẻ
xấu rắp tâm hại nó. Nếu bà Sáu biết được chuyện này, chắc chắn bà sẽ “xử” cả bà
Mán cấp dưỡng chứ không riêng gì con bé Thật.
Ong Sáu Thượng đang mải nghĩ lan man, tiếng quát của vợ làm ông
giật mình :
“ Sao ? Ong có chịu nói ra ông bố trí cho con bé ấy đi trốn ở
đâu không ?”
Ong Sáu Thượng luống cuống :
“ Tôi làm sao biết được. Mấy năm nay tôi có liên hệ gì với nó
đâu ?”
Bà Sáu Thượng cong cớn :
“ Không liên hệ gì ? Không liên hệ gì sao hò hẹn gặp nhau ở
khách sạn ?”
Ong Sáu Thượng lại phải thề sống thề chết ông gặp con bé Thật
là hoàn toàn tình cờ, tuyệt đối không có hò hẹn trước, bởi thế lúc nó bỏ đi nó
cũng có cho ông biết nó ở đâu đâu ? Bà Sáu Thượng vẫn không tin :
“ Ong thề cá trê chui ông. Tôi còn lạ gì cái kiểu thề thốt của
mấy ông nữa. Còn có lời thề nào to tát hơn lời các ông thề dưới cờ Đảng khi kết
nạp nữa. Vậy mà bây giờ tôi thấy mấy ông để nó theo gió bay lên trời hết…”
Ong Sáu Thượng cau mày :
“ Sao đang chuyện nọ lại rọ sang chuyện kia thế ? Chuyện của cá
nhân bà lại đâm thọc sang tổ chức là sao ?”
Bà Sáu Thượng vênh mặt :
“ Tôi nói thế thì đã sao nào ? Ong tưởng cái tổ chức của ông
thần thánh, thiêng liêng lắm sao mà tôi không dám nói tới. Oi trời ôi… tôi
tưởng cái tổ chức của ông ngày nay nó ra sao thì ông hiểu rõ nó hơn tôi chớ ?”
Ong Sáu Thượng bực mình :
“ Tổ chức nào của tôi…cả của bà nữa chớ..vậy bà quên bà cũng đang còn là đảng viên hả ?”
Bà Sáu Thượng cười nhạt :
“ Quên sao được ? Chính vì cả tôi và ông đều là đảng viên nên ngày
nay mới ăn trên ngồi trốc, mới ngồi lên đầu thiên hạ thế này chớ ? Chỉ có điều
cái tổ chức của ông và tôi ngày nay đã biến chất tới mức không ai là không chửi
nó, bởi vậy ông đừng mang nó ra hù doạ tôi nữa…”
Gã thư ký tữ nãy im thin thít, giờ cũng nói leo :
“ Con thấy cô Sáu nói quá đúng đấy ạ. Ngày xưa cô chú vào Đảng
còn thấy vinh dự chớ ngày nay anh nào đang phấn đấu vào Đảng để leo ghế, lên
lương lên chức thì phải giấu như mèo dấu cứt…nhỡ mà lộ ra xung quanh nó cười
cho thối mũi…”
Ong Sáu Thượng cáu :
“ Mày nói tầm bậy. Tao nghe báo cáo các lớp bồi dưỡng đối tượng Đảng ở các cơ sở lúc nào cũng
đông nườm nượp kia mà…”
Thằng thư ký bật cười :
“ Tụi nó lừa chú đó…Ngày nay thằng nào muốn tiến thân bằng con
đường chính trị mới phấn đấu vào Đảng, lại sợ bị xung quanh chê cười nên cứ lén
lén lút lút như thời xưa hoạt động bí mật dưới chế độ phong kiến đế quốc.”
Bà Sáu Thượng xua xua tay :
“ Thôi thôi không nói chuyện tào lao nữa. Tôi hỏi ông lần cuối
ông giấu con bé ấy ở đâu ? Khai mau ra…”
Ong Sáu Thượng lại phùng má trợn mắt lên chối đây đẩy.
Trong lúc hai vợ chồng ông Sáu Thượng cãi nhau như vậy thì
thằng Hàm đang say sưa giấc điệp. Chẳng
biết có phải ma quỷ gàn quải, số phận giun giủi sao mà thằng thư ký dìu gã vào
đúng cái phòng gã đã bóp cổ chết cô con gái ông thành uỷ và lại nằm đúng ngay
cái giường nơi cô bị gã đè ra cho tới chết. Thằng Hàm đâu có biết điều đó, gã
đánh một giấc thật ngon lành cho đến tận khuya gã chợt cảm thấy có cái gì đó
lạnh toát nắm vào bàn chân gã làm gã rụt ngay lại. Thế rồi gã đang thiu thiu
ngủ tiếp bất chợt bàn chân bên kia lại có cái gì đó lạnh toát nắm lấy. Gã rụt
cả hai chân, choàng dậy . Lạ thật gã đang ở trong một căn phòng có ánh đèn mờ
mờ gợi cho gã một cảm giác quen thuộc dường như căn phòng
này gã đã từng ở. Thế rồi gã nhìn xuống cái giường gã đang nằm và bỗng giật
thót người, Ngay cả cái giường này nữa, lạ thật, cái giường dường như với hắn
cũng không xa lạ gì .
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống làm gã lại nằm xuống
giường, quắp người lại như một con sâu
trong kén. Gã nhắm mắt , cố tìm lại giấc ngủ. Phải rồi, ngủ thôi, ngủ cho quên
mọi thứ đang làm gã mơ mơ màng màng dở tỉnh dở thức như thế này. Thế rồi đúng
vào lúc gã thiu thiu ngủ bàn chân gã lại bị cái gì đó lạnh toát nắm lấy làm gã
kinh hoàng rụt ngay lại. Lần này thì gã cảm thấy cái gì đó lạnh toát đó chính
là một bàn tay.Quái lạ, tay ai nhỉ ? Hình như bàn tay này đối với gã cũng quen
quen. Gã căng cả đầu ra cố nhớ coi là ai mà chịu không tài nào nhớ ra. Gã cứ cố
nhớ mãi. Nhớ mãi đến lúc dường như đang ngủ thiếp đi thì chân gã lại bị bàn tay
lạnh buốt nắm lấy và giật giật liền mấy cái. Gã nhổm phắt dậy và kinh hoàng
nhận ra trước mắt gã là một cô gái xoã tóc, mắt sáng rực. Gã lắp bắp :
“ Cô …cô là ai …sao vào đây phá giấc ngủ
của tôi…”
Cô gái cười khanh khách, tiếng cười làm gã lạnh buốt xương
sống.
“ Mày không nhận ra tao là ai à ?”
Thế rồi cô gái chợt khóc rưng rức :
“ Anh Hàm ơi…anh không nhớ em à…em là Vân, nhân viên hướng dẫn du lịch con gái
ông thành uỷ viên đây mà…”
Gã kinh hoàng , lắp bắp :
“ Vân…Vân à ? Hướng dẫn viên du lịch , con gái ông thành uỷ
viên à ? Nhưng mà…cô chết rồi kia mà…”
Cô gái khóc nức nở :
“ Đúng rồi…em chết rồi…em chết từ mấy tháng nay rồi…mà anh có
biết vì sao em chết không ?”
Thằng Hàm giật thót người :
“ Tôi không biết …tôi không biết… cô đã chết rồi sao vẫn còn ở
đây ?”
Cô gái bỗng rít lên giận dữ :
“ Mày không biết ? Mày
không biết thật không ? Chính mày đã bóp cổ tao…chính mày đã giết tao…mà mày
còn nói mày không biết hả ?”
Thằng Hàm muốn cất tiếng kêu gọi mẹ nó mà cổ tắc nghẽn, muốn
vùng ra khỏi giường chạy khỏi phòng mà chân tay nặng trịch, cứ như dính chặt
lấy giường. Gã đành nằm trơ tên giường, giương đôi mắt trừng trừng nhìn cô gái
mà gã đã giết. Cô gái tiến đến sát người gã.Hơi lạnh từ người cô truyền sang
làm gã run bần bật. Lúc này gã đã nhìn rõ khuôn mặt cô gái. Cái cổ bị bóp gẫy,
ngoẹo sang một bên, đôi mắt sâu hoắm tuy nhắm tịt lại nhưng hình như vẫn phát ra
những tia sáng lạnh lẽo. Hai bàn tay cô chỉ còn trơ lại những lóng xương khô.
Cô gái từ từ tiến đến giơ hai bàn tay xương xẩu vươn về phía gã như muốn bóp cổ
gã.
“ Giết người phải đền mạng…Hôm nay tao đến để giết mày đòi món
nợ mày đã gây ra cho tao…”
Gã kinh hoàng kêu lớn :
“ Cứu …cứu tôi với…”
Gã giẫy đành đạch, miệng la hét làm ông bà Sáu Thượng đang ở
nhà trên phải vội chạy tới tông cửa xông vào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét