YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 149
(tiếp theo)
Gã cười khoái trá kéo
ông già lái xe bước khỏi phòng sợ ông Sáu Thượng giữ lại. Thực ra ông cũng chẳng còn đầu óc
đâu nghĩ tới chuyện trăng hoa của gã . Ngồi ô tô chạy chỗ nọ chỗ kia suốt mấy tiếng
đồng hồ, ông Sáu Thượng người đau như rần. Ong cần ngả cái lưng lấy lại sức tối
nay còn đấu trí với lão Bí thư thành uỷ. Mặc dầu nói cứng với thằng Thư Ký vậy
, trong thâm tâm ông vẫn ngại không hiểu lão này có chịu giúp ông không ? Năm
ngoái lão ta vướng chuyện cướp đất định cư của dân bị giải toả mang chia chác
trong thành uỷ, bị dân kiện, chuyện vỡ lở, lão phải chạy lên trung ương xin xỏ
may thoát tội. Hồi đó hắn cũng lót tay cho bà Sáu Thượng một cái “phong bì” tuy
không rõ là bao nhiêu nhưng chắc phải là tiền đô la với 5 con số trở lên.
Nhưng bây giờ, chuyện đó
đã qua, lão đã vững ghế rồi, không biết lão còn nhiệt tình với ông như năm
ngoái ? Ông rất hiểu giữa các “đồng chí”
với nhau chỉ có quan hệ “quyền lợi” chứ đừng mong có chút gì gọi là tình cảm .
Khi anh đương chức đương quyền, đương có bổng lộc phân phát cho thiên hạ, phòng
khách nhà anh lúc nào cũng nhộn nhịp, mọi người sẽ xúm lại lo lắng, săn sóc,
bày tỏ lòng trung thành bằng những lời vàng đá đến sắt thép cũng mủi lòng. Vậy
nhưng chẳng may anh sa chân lỡ bước hoặc đến tuổi hưu phải buông ghế , lập tức
như có phép thần thông, phòng khách vắng lạnh, cả ngày bói không ma nào đặt
chân tới. Những kẻ ngày xưa chịu ơn lại
là những kẻ cao chạy xa bay trước nhất. Bao nhiêu lời nỉ non đá vàng ngày trước
bay sạch .
Tuy ông chưa tới cái ngày bẽ bàng đó nhưng ông
hiểu lão Bí thư thành uỷ này chắc chẳng có tý tình tọt gì ,việc ông đỡ cho gã
hồi năm trước, gã đã trả tiền sòng phẳng, giờ tới việc của ông, chắc chắn hắn
chẳng chịu làm công không. Ông moi óc suy nghĩ tìm coi có cái gì có thể đổi
chác với lão Bí thư thành uỷ trong vụ nhờ lão rút lại bài báo này. Không lẽ lại
muối mặt làm cái việc nằm ngoái lão đã làm với ông là đút lót cho lão cái phong
bì .
Hai cô tiếp tân khách sạn
bưng cơm lên tận phòng với đủ các thứ sơn hào hải vị mà ông cũng chỉ gẩy đũa
qua loa. Lòng dạ rối bời mà gã Thư Ký vẫn bỏ đi biền biệt. Cái thằng láo thế ,công
việc đang nước xôi lửa bỏng thế này mà gã bỏ đi tán gái !
Nếu chẳng may gã Thư Ký không
về kịp – mà có cả tá lý do để gã nằm lại
dưới huyện, nào hỏng xe, nào trúng gió, nào say xỉn, nào quyến luyến dứt không
nổi cô tiếp tân ... nếu gã về không kịp, không tới gặp được Bí thư thành uỷ,
sáng mai bài báo ấy tung ra khắp thành phố thì thật khó mà cứu vãn. Thời gian
qua càng mau càng làm ông Sáu Thượng sốt ruột.. Phải làm một cái gì đó trước
khi mọi chuyện quá muộn. Sau cùng ông đành làm cái việc tối kỵ là gọi điện cho
vợ . Bà tin tưởng đã giao hết đường đi nước bước cho gã Thư ký nên ấn định cho
ông đơn thuần chỉ đóng vai trò danh nghĩa trong mọi cuộc dàn xếp. Tuy nhiên hẳn
là bà không dự kiến được tình huống trắc trở này và ngoài bà ra chắc khó ai cứu
nổi.
Đi khỏi nhà hai ngày nay, ông
cũng muốn biết vắng ông, ở nhà có xảy chuyện gì không ? Ông cứ tưởng vợ mừng rỡ
khi nghe tiếng ông, rồi tíu tít hỏi han sức khoẻ và lúc nào ông về, vậy mà
không, bà phủ đầu bằng giọng đầy cáu kỉnh :
“ Đã dặn rồi...đừng có gọi
điện về....ông gọi từ đâu vậy ?”
Ông vội vã trấn an rằng không
gọi từ bất kỳ máy nào trong các cơ quan
Đảng và Nhà nước mà từ một phòng khách sạn, bà vẫn gắt :
“ Khách sạn mà an toàn à ?
Tôi đã dặn ông có việc gì cần lắm thì nói với thằng Thư ký nó gọi cho tôi, tôi đã giao trách
nhiệm cho nó liên lạc với tôi. Nó có đường
dây an toàn không bị ai nghe trộm...”
Ông Sáu Thượng vội vã :
“ Tôi cũng đang nóng ruột chờ
nó về để tới nhà lão Bí thư thành uỷ. Lấy được giấy bãi nại của thằng Bí thư
huyện rồi, nhưng chẳng hiểu sao báo chí thành phố biết chuyện viết bài vạch trần việc chạy án
của mình. Nếu tối nay không thương lượng được với Bí thư thành uỷ để ra lệnh
cho thằng Tổng biên tập rút bài lại thì sáng mai chuyện sẽ ầm khắp thành phố
rồi khắp cả nước nữa. Bên Viện kiểm sát cũng sợ nên chưa dám ký giấy tại ngoại
cho thằng con bà. Chỉ còn mấy tiếng tối nay nữa thôi, mình không chặn kịp thời,
sáng mai báo ra là hỏng hết việc...”
Ông cứ tưởng nghe xong tường
trình, bà vợ ông sẽ sợ cuống cuồng , bắt ông chạy chỗ nọ, chạy chỗ kia, vậy mà
không, bà chỉ cười nhạt:
“ Ông đúng là già rồi. Bao
nhiêu bản lĩnh trui rèn từ ngày xưa trôi đâu hết rồi ? Chưa chi đã sợ cuống
cuồng . Ông yên trí, tôi đã sắp xếp hết rồi. Ông cứ ngồi trong phòng chờ thằng
thư ký nó về rồi cùng đi với nó tới nhà lão Bí thư thành uỷ...”
Ông Sáu Thượng ngớ người ấp
úng :
“ Vậy ra...vậy ra...thằng thư
ký nó đi xuống huyện chơi gái, bà vẫn nắm được và chỉ huy nó à ?”
Bà vợ ông bật cười trong máy
điện thoại :
“ Ông hỏi hay nhỉ ? Nó là
thằng thừa hành đắc lực, không nắm nó thì còn nắm ai. Thôi ông cứ chịu khó chờ nó về, có sốt ruột mở tivi ra coi...”
Rồi chưa kịp cho ông hỏi han
đôi ba câu về tình hình ở nhà, bà cúp máy cái rụp, coi như chẳng còn gì để nói
ngoài cái việc dặn ông cứ phải chờ gã Thư Ký. Ông thấy buồn nhói trong lòng. Vợ
chồng ông là vậy đó. Ngoài những lời lẽ trao đổi công việc ra chẳng còn nói
được gì với nhau theo kiểu cách vợ chồng , ngay cả khi ông xa nhà. Ông nằm sõng
sượt trên giường và nghe theo lời vợ mở tivi coi cho đỡ sốt ruột.
Thế rồi những gì đang chiếu trên tivi làm ông
trố cả mắt. Đó là một cuốn phim tài liệu nói về tỉnh vùng cao mấy năm trước ông
đã từng lên đó công tác trong cương vị phái viên chính phủ. Phải rồi, đúng cái
hội trường tỉnh uỷ hồi đó ông vẫn lên đăng đàn giảng nghị quyết ở đó. Ông nhận
ra cả cái nhà khách tỉnh uỷ ông đã ở và để lại biết bao nhiêu kỷ niệm, bao
nhiêu ấn tượng chắc cả đời chẳng bao giờ ông quên được. Phải rồi, ở đó ông đã
gặp cô con bé Thật trắng trẻo, xinh xắn, ngây thơ và hồn nhiên như bông hoa
rừng. Thế rồi một kế hoạch chinh phục lâu dài đã được ông đề ra. Ông nhận cô
làm con nuôi, ông là bố đỡ đầu để có điều kiện gần gũi đưa cô vào bẫy. Chẳng
bao lâu sau ông đã kịp nhồi vào đầu cô bé những ảnh đồi truỵ, khiêu dâm và cả
phim con heo ông giả vờ vô tình lắp sẵn trong máy để cô mở ra coi. Chỉ trong
một thời gian ngắn, “con nai vàng ngơ ngác” đã sập bẫy, biến thành một thứ đồ
chơi cho ông trả thù bà vợ và hưởng lạc thú tiên bồng trên cơ thể trẻ trung,
cháy rừng rực với sức hút kinh hồn của con bé Gái .
Từ sau đó ông liên tục đi
“công tác miền núi” và chung sống gần như công khai với “cô con gái nuôi” trong
sự bao che ngấm ngầm của văn phòng tỉnh uỷ. Tuy nhiên, cái kim trong bọc cũng
có ngày lòi ra. Sau khi khống chế được gã lái xe, bà vợ ông đã giao nhiệm vụ
cho gã theo dõi ông và sau cùng gã đã bán đứng thủ trưởng, người đã cưu mang,
cứu vớt gã khi gã đang hoạn nạn. Ông còn nhớ như in cái lần gặp “cô nhân tình
bé ” trong căn phòng bí mật của nhà khách tỉnh uỷ miền núi đặt tại ngoại thành
Hà Nội. Cái lần đó sau khi cho ông ôm ấp, vuốt ve trong thoáng chốc, cô đẩy ông
ra từ chối quyết liệt làm ông phải dỗ
dành :
“ Có chuyện gì cứ nói thẳng
ra...anh...anh sẽ giải quyết hết cho ...”
Cô bé Thật trợn mắt :
“ Thật không ? Ông nói thật
không ?”
“ Thật chứ sao không ?”
Cô bé vênh mặt :
“ Vậy thề đi...thề đi...”
Ông Sáu Thượng bấm bụng cười
thầm. Cái vụ thề thốt này ngày xưa ông chỉ làm khi được kết nạp vào Đảng trước
cờ búa liềm. Bây giờ ông lại phải làm cái việc đó trước mặt con bé khoả thân
đang nằm ưỡn ra trong lòng ông. Ông đành giơ tay lên dõng dạc :
“ Xin thề...xin thề...xin
thề...”
Cô bé Thật cười rinh rích nhưng vẫn chưa tha, bắt ông thề nữa
:
" Tôi xin thề phải nuôi
đứa con do cô Thật đẻ ra...thề
đi..."
Rồi cô nắm lấy tay ông đặt
lên bụng cô. Ông tá hoả tam tinh khi nhận ra quả thực nó đã lùm lùm kiểu
người mang thai tới tháng thứ ba. Đúng con bé này mang bầu thật rồi,
nhưng có chắc của ông không ? Hay ông chỉ là thằng nặn bệ cho thằng khác nặn bụt ? Mà nếu đúng của ông , làm sao
ông giấu được con mụ vợ quái quỷ ấy câu
chuyện tày đình này ? Trong lòng đầy phân vân, nửa mừng nửa lo khiến ông cứ ngẩn
cả người không thốt được thành lời. Cô bé Thật chờ mãi, sốt ruột :
" Ông sao thế ? Thề đi
chứ !"
Cái giọng nó thúc giục, riết
róng quá làm ông cuống cả lên, thề sống thề chết rằng ông sẽ cả đời yêu thương
và sẽ không bao giờ phụ bạc mẹ con cô, rằng ông sẽ thu xếp để cô về sống tại Hà
Nội với danh nghĩa chính thức là vợ ông. Đúng vào lúc ông hăng hái nắm tay , hô
to " xin thề, xin thề", y như trong các cuộc kết nạp Đảng thì cửa phòng bỗng bật mở, một nhóm người mặt
mũi bặm trợn, dẫn đầu đích thân là bà Sáu Thượng phu nhân ùa vào.Ông giật nảy
người, chưa kịp lấy lại bình tĩnh đã thấy cô vợ hất hàm ra lệnh :
" Lôi nó đi..."
Ôi chao ôi, cô bé Thật rúm cả
người lại, giãy giụa tuyệt vọng trong tay mấy gã đàn ông lực lưỡng, cô kêu cứu,
gọi tên ông toáng lên, lập tức cô bị bịt miệng và lôi sềnh sệch ra khỏi phòng.
Ông cứ đứng ngây đơ, cổ họng tắc nghẽn, giương mắt bất lực cô nhân tình bé bị
bọn đầu trâu mặt ngựa tàn nhẫn lôi đi mà không thốt nổi lấy một câu phản đối
cho dù những lời thề thốt vàng đá vừa mới bay ra khỏi miệng ông.
Cô vợ ghê gớm của ông chờ cho
cô bé Thật bị lôi đi thật xa, mới khoát tay đuổi hết tay chân, đóng chặt cửa
buồng, quay lại ông cười nhạt :
" Sao ? Vừa nãy ông thề
thốt những gì ông thề lại tôi nghe nào !"
Ông Sáu Thượng cuống lên lắp
bắp :
" Tôi có...thề thốt gì
đâu...."
" Ông lại còn chối hả ?
Ông vừa nắm tay "xin thề...xin thề..." khác gì ông thề trước lá cờ
Đảng khi được kết nạp...ông nhắc lại tôi
nghe coi. Có phải suốt đời hy sinh phấn đấu vì lý tưởng cộng sản...à không
phải...suốt đời nuôi nấng, gắn bó với con bé đó không ?"
Ôi chao ôi nhục, nhục, vợ ông
mắng như tát nước vào mặt ông với những lời lẽ tục tĩu, chanh chua xúc phạm cả
ông lẫn cái Đảng của ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét