YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 162
Thằng Hàm ngủ được một giấc, nghe tiếng người bàn thảo cạnh mình, gã thức dậy, mắt mở trừng trừng. Chẳng biết gã nhìn thấy
gì, lại la hoảng :
“ Nó kìa…nó lại đang bước vào phòng kìa…”
Bà Sáu Thượng vội vàng ôm lấy gã :
“ Con tỉnh rồi à ? Làm gì có ai …đừng sợ…có mẹ đây rồi… “
Thằng Hàm như không nghe thấy mẹ nói gì, cuống cuồng :
“ Cứu…cứu tôi với…lậy cô…tôi lậy cô…”
Cả ba người cùng xúm vào kìm chặt mới ngăn được gã vật mình vật
mẩy, chân tay đập đùng đùng xuống
giường. Ong Sáu Thượng lắc đầu :
“ Thằng này nó tâm thần nặng rồi. Hay mình điện cho bệnh viện
Trâu Quỳ cho nó đưa xe về đón nó đi ?”
Bà Sáu Thượng quắc mắt :
“ Ong định giết nó à ? Nó đã làm sao đâu mà phải đưa đi nhà
thương điên ? Mà vào đó nó lên cơn cứ tuồn tuột kể hết mọi chuyện đã bóp cổ
chết con bé như thế nào à ? Trí khôn ông để ở đâu mà xui dại thế ? Hay là hồn
vía ông bay theo con đĩ Thật ấy rồi ?”
Ong Sáu Thượng không dám cãi đành im lặng mặc cho vợ lại lên
cơn “căm hờn “ cô bồ nhí của ông. Thằng Hàm vùng vẫy mãi thấm mệt đã chịu nằm
yên. Bà Sáu Thượng dỗ dành nó lên gác nằm tránh xa cái buồng “hắc ám” này ra
nhưng gã khăng khăng không chịu, cứ cuốn chặt cái chăn xung quanh người rồi bám
chặt lấy thành giường mặc kệ lời van vỉ của vợ chồng ông Sáu Thượng. Bà Sáu
đành phải lên lầu lấy viên thuốc ngủ bà vẫn trữ sẵn rồi bà dỗ dành thằng Hàm uống cho nó ngủ khỏi rơi vào ác mộng :
“ Con uống đi…con uống rồi ngủ đi cho khoẻ !”
Thằng Hàm ngước cặp mắt lờ đờ lên nhìn thẳng
vào mặt mẹ nó rồi hỏi bốp chát :
“ Thuốc gì đây ? Thuốc độc à ?”
Bà Sáu vội vàng :
“ Không không…không phải thuốc độc đâu…thuốc bổ thần kinh đó !”
Bất ngờ, thằng Hằng vung tay hất đi mấy
viên thuốc mẹ nó trao tận tay miệng nó la hét :
“ Không bóp cổ được thì bắt uống thuốc độc hả ? Oi trời ơi …sao
lại giết tôi…”
Bà Sáu Thượng vỗ về gã :
“ Mẹ là mẹ của con sao lại giết con được ? Con uống thuốc rồi
lên gác về phòng con mà ngủ đi!”
Thằng Hàm không uống thuốc và cũng chẳng chịu
lên giường. Bà Sáu Thượng dỗ dành mấy cũng không suy suyển . Ong Sáu Thượng bàn
lùi :
“ Hay là cứ để cho nó nằm đây cũng được có sao ? Hôm nay nhờ
thằng thư ký ở lại ban đêm trông coi nó…”
Gã thư ký hoảng hồn, vội vã :
“ Con lậy chú…con bỏ nhà đi cả tuần này về việc thằng Hàm này
rồi…hôm nay mà không về thì con vợ con nó xé xác con mất.”
Bà Sáu Thượng gắt :
“ Sao để thằng Hàm ngủ đây được ? Nhỡ nửa đêm con bé đó chui ở
dưới đấy lên hại nó thì sao ?”
Thằng Hàm nghe thấy vậy sợ rúm cả người lại , nó gào khóc như
cha chết , mẹ chết :
“ Oi trời ôi…tôi không ngủ ở đây đâu…ngủ đây để con bé ấy nó
tới nó bóp cổ tôi lè lưỡi ra phải không ?”
Bà Sáu Thượng vội vàng :
“ Đúng rồi…đời nào mẹ cho con ngủ ở đây…đi lên lầu ngủ đi…phòng
của con khi con đi vắng mẹ vẫn giữ nguyên si không thay đổi kìa…”
Nói rồi bà ra hiệu cho ông chồng và gã thư ký cùng nắm vạt
chăn khiêng bổng lên. Thằng Hàm dở ngay cái thói “quí tử” vùng vằng đạp
tung chăn, cất tiếng la oai oái :
“ Bố mẹ
làm trò gì thế này ? Sao cuốn tôi lại
như trói lợn vậy ? Bỏ ra…mặc kệ tôi…”
Bà Sáu Thượng doạ :
“ Nếu vậy bố mẹ để con ngủ trong phòng này nhé. Nếu chẳng may
nửa đêm cô ta có về thì con liệu mà một mình chống đỡ nhé ?”
Thằng Hàm nghe vậy sợ rúm cả người lại đành nằm im cho ba người
khiêng nó ra khỏi giường. Tuy thằng thư ký khiêng phần đầu, hai vợ chồng ông
Sáu Thượng chỉ khiêng phần chân nhưng hai ông bà già sức yếu tuột tay làm thằng
Hàm ngã lăn kềnh ra trên sàn nhà. Nó giãy đành đạch miệng rên hừ hừ :
“ Chết tôi rồi…chết tôi rồi…gẫy xương sống rồi…”
Bà Sáu Thượng đành phải gọi một thằng hầu lực lưỡng cõng nó lên
phòng đặt nó nằm ngay ngắn trên giường. Đêm đó ông Sáu Thượng phải sang phòng
nó ngủ để canh chừng nó nổi cơn điên ? Suốt cả buổi tối đầu óc ông căng thẳng
về chuyện ma ám thằng Hàm, rồi lại phải phụ với bà vợ ghì xiết cho nó khỏi vùng
vẫy nên ông mệt đừ, đặt mình xuống là ngủ thiếp, thằng Hàm nó có nổi cơn điên,
la hét đập phá ông cũng không hay.
Trong giấc ngủ ông mơ màng nghe như có tiếng
người đập cửa. Ai thế nhỉ ? Oi trời ôi, ai mà nom quen quen quá vậy ? Ong định
thần nhìn kỹ hoá ra là ông…thành uỷ viên bố cô gái bị thằng Hàm bóp cổ chết.
Ong lờ mờ nhớ ra rằng hình như ông thành uỷ này đã đi xa lắm rồi kia mà. À thôi
phải rồi chính ông ta muốn trả thù cho con gái nên đã dùng băng ghi âm để tố
cáo ông đây. Phải rồi, nhớ ra rồi chính ông ta đã cùng đi với bà Kiểm tra thành
uỷ tới đây để truy về cái chết của con gái đây . Lúc đó ông ta đã nói như quát
vào mặt ông Sáu Thượng :
“ Tôi có bằng chứng đồng chí Bí thư thành uỷ nói chính miệng
anh nói ra con gái tôi đã chết . Có bà kiểm tra thành uỷ làm chứng đây…”
May cho ông Sáu Thượng, bà Kiểm tra thành uỷ lúc đó sợ cuống,
níu cả lưỡi :
“ Báo cáo anh…không…không ạ…tôi có nghe đồng chí Bí thư
thành uỷ nói gì đâu ? Báo cáo anh…tôi
..tôi tuyệt đối là không có dính dáng gì tới đồng chí này ạ…”
Ong Sáu Thượng lúc đó hất hàm :
“ Anh thấy chưa ? Khắp cái Đảng bộ này tôi đố anh tìm được
người nào chịu làm chứng cho anh đấy.
Tôi đố đấy…”
Ong thành uỷ cười nhạt :
“ Anh nói đúng, khắp cái Đảng bộ này sẽ không kiếm đâu ra
một đồng chí nào dám đứng ra làm chứng chống lại cấp trên. Ngày nay Đảng ta là
thế mà, bao che cho nhau để cùng tồn tại , để hè nhau cùng cướp , cùng bốc hốt
công quỹ để sống phè phỡn trên lưng người dân đã thành một đặc điểm cơ bản của
Đảng ta trong thời đại công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước này…”
Lúc đó , ông Thượng trợn mắt quát to :
“ Nói láo, anh nói láo,anh đã trở thành một tên phản bội lại
lý tưởng của Đảng, ngày mai tôi sẽ ra lệnh khai trừ anh ngay lập tức…”
Ong thành uỷ cũng chẳng vừa, ông cũng trừng mắt quát lại :
“ Anh cứ khai trừ tôi đi, tôi sẵn sàng ra khỏi cái Đảng thối
nát của anh. Nhưng anh phải cho tôi biết con gái tôi chết ra sao ? Xác nó hiện
chôn ở đâu ?”
Ong nhớ như in cái lão thành uỷ này đã đi xa lắm, hình như lão
đã chết rồi thì phải, vậy mà lúc này chẳng hiểu sao lão lại đứng lù lù ở đầu
giường ông quát vào mặt ông :
“ Xác nó hiện chôn ở đâu ?”
Ong Sáu Thượng lạnh toát cả người. Trời đất ôi, ông đang thức
hay đang nằm mơ đây ? Lão thành uỷ này là người hay là ma đây ? Ong hoang mang
không còn biết đây là thực hay là hư nữa. Ong lắp bắp :
“ Ong …ông là ai ?”
Cái bóng người ẩn hiện trong hình dáng ông thành uỷ cười ghê rợn :
“ Tôi là ai à ? Sao ông chóng quên vậy ? Tôi là người mà vợ
chồng nhà ông cho tay chân đầu độc chết tôi, tôi là người có con gái bị con
trai ông bóp cổ đến chết…”
Ong Sáu Thượng vốn là người tôn thờ chủ nghĩa duy vật , từ khi
tuyên thệ đứng vào hàng ngũ người cộng sản ông lại càng không tin vào chuyện ma
quỷ. Nhưng từ năm ngoái xảy chuyện thằng Hàm giết cô con gái ông thành uỷ, rồi
lại đến lượt ông thành uỷ bị đầu độc chết , tâm hồn ông bấn loạn, khiến ông đâm
ngờ vực không khéo con người ta có số, và trong cõi âm không khéo có ma thật.
Bởi vậy trong lúc giở ngủ giở thức nhìn thấy cái bóng người hiển hiện ngay đầu
giường, nói năng rành rõ, ông tin ngay đó là hồn ma ông thành uỷ hiện về thật.
Tuy nhiên, nếu đúng ông ta thì là cấp dưới của ông, có gì mà phải sợ. Bởi vậy
ông Sáu Thượng đã bớt run, lên tiếng :
“ Chào đồng chí…đồng chí vẫn mạnh giỏi chớ ? Ở dưới âm phủ đồng
chí có còn sinh hoạt Đảng không ?”
Cái bóng đen lại cười điên dại :
“ Có chớ… có chớ … ở đâu mà chẳng có Đảng. Ơ dưới này đông đảng
viên lắm. Từ các lãnh tụ, lão thành cách mạng cho tới các đảng viên mới kết nạp, đang còn trong
giai đoạn đảng viên dự bị , các
ngành các giới đều có hết…”
Ong Sáu Thượng nổi máu tò mò :
“ Vậy rồi có tổ chức thành các chi bộ, các Đảng bộ , các Đảng
đoàn , các Ban cán sự Đảng không ?”
Cái bóng đen vẫn cười :
“ Có chớ…công tác tổ chức là cốt lõi của Đảng ta mà…bởi vậy để
nâng cao sức mạnh của Đảng, hàng năm vẫn tổ chức đại hội Đảng các cấp theo chế
độ dân chủ tập trung…”
Ong Sáu Thượng thích chí :
“ Vậy mới xứng đáng là Đảng tiên phong bách chiến bách thắng,
ngay cả khi chết rồi Đảng ta vẫn còn hoạt động sôi nổi và rộng khắp. Vậy mới
nói Đảng ta bất diệt là như vậy đó…”
Bóng đen gật đầu :
“ Đồng chí Sáu Thượng nói rất đúng. Ơ dưới âm phủ Đảng ta vẫn
tổ chức ra bộ máy y như trên trần gian vậy đó. Cũng có Ban chấp hành trung
ương, Bộ chính trị, cũng có Ban tổ chức, Ban tuyên giáo, Ban kiểm tra trung
ương …”
Ông Sáu Thượng vui vẻ :
“ Vậy ở dưới đó đồng chí vẫn được bầu bổ sung vào thành uỷ chớ
? Tôi nói bầu bổ sung là vì chưa tới đại hội , đúng không ?”
Bóng ma lắc đầu :
“ Không không …vì Hà Nội sắp nhập cả tỉnh Hoà Bình lẫn Sơn Tây
nên cán bộ thừa ra nhiều lắm. Nội họp
thành uỷ cũng đông kín cả hội trường, rồi những 3 ông Bí thư , mấy chục ông Phó
Bí thư, gần một trăm ông thường vụ…cán bộ dôi ra nhiều lắm, bởi vậy tôi mới
được điều về trung ương …”
Ong Sáu Thượng chột dạ. Thằng cha này cứ để nó ở dưới thành phố
thì đỡ cho ông, nó mà lên trung ương gần gũi anh Ba, các anh trong Bộ chính trị
nó tố cáo chuyện nó và con gái nó bị mình hãm hại thì nguy. Nghĩ vậy ông Sáu
Thượng lên giọng khuyên can :
“ Tôi thấy đồng chí nhiều năm công tác trong thành uỷ, quen môi
trường địa phương rồi, nếu lên trung ương chắc sẽ nảy sinh nhiều vấn đề phức
tạp , chưa lường hết…”
Bóng ma lắc đầu :
“ Điều lên trung ương là nguyện vọng của tôi đấy chớ. Lúc mới
xuống đó, Ban tổ chức trung ương cũng đề nghị tôi về địa phương bổ sung vào
thành uỷ nhưng tôi khăng khăng không nhận. Tôi báo cáo tổ chức là mấy chục năm
tôi đã công tác ở thành uỷ rồi, tôi muốn thay đổi môi trường công tác để đóng
góp cho Đảng được nhiều hơn…”
Ong Sáu Thượng nhanh nhẩu :
“ Đồng chí nghĩ vậy là ý thức xây dựng Đảng rất cao. Chỉ có
điều không nhất thiết cứ phải lên trung ương mới đóng góp nhiều được. Theo tôi
đồng chí cứ nằm trong thành uỷ phụ trách tuyên huấn là phù hợp khả năng nhất…”
Bóng ma cười ghê rợn :
“ Nhưng tôi muốn lên trung ương công tác ở Ban kiểm tra Đảng để
trực tiếp tố cáo một vụ trọng án, thủ
phạm gây tội ác tầy trời vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật , ở dương gian vụ án
đã bị chìm xuồng vì ô dù của tên sát nhân quá là cao cấp …”
Ong Sáu Thượng giật mình :
“ Đồng chí…đồng chí nói cái vụ gì vậy ?”
Bóng ma quát lên :
“ Là cái vụ con trai ông hiếp chết con gái tôi và vợ ông hãm hại tôi đến chết đó…”
Ong Sáu Thượng run rẩy :
“ Cái đó…cái đó không phải tại tôi…”
“ Ong không trực tiếp giết chúng tôi nhưng ông đồng loã…ông bầy
mưu xoá tội cho vợ con ông…Tôi đã nộp đơn tố cáo ông ở Ban Kiểm tra trung ương
… Hiện đã quyết định khởi tố vụ án …”
Ong Sáu Thượng hỏi lại :
“ Khởi tố vụ án ? Đồng chí có còn nhớ nguyên tắc Đảng không ?
Tôi là cán bộ cao cấp, thuộc quản lý của Bộ chính trị. Ngoài Bộ chính trị ra
không có bất kỳ cơ quan nào khởi tố được
tôi…”
Hồn ma cười sằng sặc :
“ Đó là ở dương gian…dưới âm phủ có khác…dưới này đổi mới chính
trị gắn liền với đổi mới kinh tế. Bởi vậy đi đôi với cổ phần hoá các tập đoàn
kinh tế quốc doanh thì các cơ quan, Ban, Ngành của Đảng cũng cơ cấu lại. Viện
kiểm sát, Toà án, công an sáp nhập vào Bộ chính trị hết. Bởi vậy Bộ chính trị
mới ra quyết định khởi tố…”
Ong Sáu Thượng phản đối :
“ Không được…không được…làm vậy là hoà tan Đảng vào Nhà nước…”
Bóng ma cười khanh khách :
“ Xin mời đồng chí xuống đó mà tranh luận. Giờ đồng chí phải đi
theo tôi để trả lời trước Ban kiểm tra của Đảng!”
Bóng ma sấn tới giơ đôi bàn tay trơ ra toàn xương thộp lấy ngực
áo ông Sáu Thượng. Ong này la lớn :
“ Tôi không đi…tôi không đi…cứu tôi với…”
Tiếng la ầm nhà làm bà Sáu Thượng đang ngủ phòng bên phải bổ
nhào sang hỏi rối rít :
“ Làm sao ? Ong làm sao ?”
Ong Sáu Thượng tỉnh giấc vẫn còn run bần bật :
“ Thằng …thằng thành uỷ nó về bắt tôi…bắt tôi…”
Bà Sáu Thượng gắt :
“ Thằng đó chết mục xương ra rồi, sao còn về bắt được ông ?”
“ Thật mà…rõ ràng nó thộp ngực áo tôi mà. Nó bảo tôi phải đi
theo nó trình diện Ban kiểm tra trung ương để trả lời về vụ án giết cả nhà
nó…Hiện ở dưới đó nó không còn trong thành uỷ nữa, nó đã được điều về trung
ương công tác tại Ban Kiểm tra. Bởi thế nó mới có điều kiện tố cáo tôi với bà
với thằng Hàm đã giết chết cả nhà nó …”
Bà Sáu Thượng nổi cáu :
“ Chuyện tầm phào vậy mà ông cũng tin được à ? Ong có còn là
đảng viên Đảng cộng sản nữa không ? Trời đất ơi lúc nào cũng thề thốt kiên trì
chủ nghĩa Mác- Lênin mà sao bây giờ lại mê tín dị đoan thế không biết ? Chuyện
này mà đến tai Ban Bí thư thì mệt cho ông lắm đó…”
Ong Sáu Thượng cố cãi :
“ Tôi biết làm sao được ? Chuyện thực trăm
phần trăm mà. Tôi vừa nói chuyện với hồn ma thằng thành uỷ rõ ràng như tôi nói
chuyện với bà vậy thôi…”
Bà Sáu Thượng lại càng cáu :
“ Thôi đi ông…nhà đã một thằng con trai
điên rồi…giờ lại tới lượt ông nữa…”
Rồi bà doạ :
“ Hay mai tôi đưa cả hai bố con ông đi Trâu Quỳ nhé …”
Ong Sáu Thượng rối rít :
“ Ay chớ…ấy chớ…tôi có làm sao đâu mà phải đi nhà thương điên .
Tôi chỉ kể lại những gì tôi thấy trong mơ thôi mà…”
Nói xong ông im thít. Ong không dám cãi bà nhưng trong thâm tâm
ông rất tin là có hồn ma thật . Ong nhớ năm ngoái sau khi thằng Hàm và bà Sáu
giết chết bố con ông thành uỷ, ông lo phát ốm. Sau ông bùi tai nghe thằng cha
Trưởng phòng hành chính rủ đi coi bói. Gã thầy bói này kiêm
cả thầy tướng số, thầy cúng, thầy phong thuỷ chuyên coi cho vợ con các đồng chí cán bộ cao
cấp, tên thường gọi là Bảy Dự.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét