YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 132
(tiếp
theo)
Ong Sáu Thượng cứ ngồi bóp chân cho vợ mãi gần sáng bà
ngủ thiếp đi, ông mới rón rén lên giường nằm lăn quay. Tuy nhiên ông cứ trằn
trọc, ruột gan rối bời vì những lo nghĩ
như cái gai nhọn bấu lấy đầu . Ong lo bà Kiểm tra thành uỷ sau khi nghe những lời nói chết người của ông thành uỷ viên
liệu có báo cáo Ban nội chính thành
uỷ ? Ong lo ông thành uỷ sau khi được
cấp cứu, tỉnh dậy sẽ gặp thường trực ban Bí thư tố cáo hết mọi tội lỗi của ông.
Oi mẹ ôi, chỉ cần một trong hai chuyện đó xảy ra là đời ông đi tong, nhất định
những kẻ xưa nay đối nghịch sẽ nắm lấy cơ hội quật ngã ông.
Ông nghĩ ngợi mãi rồi ngủ thiếp, lúc tỉnh dậy, bà đã đi
từ lúc nào. Sáng nay ông phải chủ trì một cuộc họp giao ban . Ôag chẳng còn bụng dạ nào ăn bát cháo yến do bà bếp
bưng lên , chỉ húp sơ sơ vài thìa rồi khi xe tới đón, ông hấp tấp bước qua sân
vấp một cái đau điếng. Có phải điềm gở không đây ? Sao đang lo lắng thế này mà
lại vấp ? Lát nữa chắc phải ghé qua nhà thằng Bảy Dự nhờ nó coi giúp. Thằng này
chuyên gia bói dịch, coi tử vi. Khách của nó toàn các ông bà tai to mặt lớn.
Mỗi khi phải quyết định việc gì quan trọng, các đồng chí đều ghé tới nhà hắn
nhờ coi giúp. Xe tới cơ quan lúc nào không hay. Gã lái xe phải nhắc, ông Sáu Thượng mới như
người choàng tỉnh, mở cửa xe bước xuống.
Gặp người cấp dưới ông như người mất hồn, vào cuộc họp ông cũng ngơ ngẩn làm ông Trưởng phòng tổng hợp đi tới,
hỏi han :
“ Anh Sáu ốm hay sao, nom phờ phạc thế ?”
Onag Sáu Thượng giật mình :
“ Không, không sao cả…chả là đêm qua thức hơi khuya .”
Ong Trưởng phòng nhìn ông chăm chú :
“ Thủ trưởng khéo không ốm rồi. Hay ta hoãn họp đi…”
Ong Sáu Thượng lắc đầu, ông không muốn mọi người biết
ông đang có nỗi lo trong lòng. Họp được nửa buổi , gã thư ký chợt ghé vào tai
ông :
“ Chú Ba nhắn chú đầu giờ chiều nay lên gặp chú có
việc…”
Onag Sáu Thượng giật nảy người :
“ Việc gì mày biết không ?”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Dạ không…chú Ba không nói gì hết…chỉ nói có việc cần…”
Ông Sáu Thượng tối tăm cả mặt mũi. Chẳng lẽ mụ Kiểm
tra đã chạy lên gặp lãnh đạo từ sáng sớm
nay. Hoặc giả lão thành uỷ đã tỉnh lại và đã gọi điện lên ban nội chính. Lòng
dạ rối bời, ông bỏ cuộc họp vào buồng riêng gọi điện cho bà nhưng bà không trả
lời và cũng không ai biết bà đi đâu. Chẳng còn đầu óc đâu theo dõi buổi họp ,
ông cho giải tán và lên xe chạy thẳng tới nhà Bảy Dự.
Gã này ở mãi ngoài ngoại thành, vườn rộng thênh thang,
ngôi nhà ba tầng ẩn khuất trong lùm cây. May quá gã vừa đi đâu về, nhìn thấy xe
ông Sáu Thượng đi vào cổng, gã vồn vã :
“ Có việc gì mà rồng đến nhà tôm đây ? Sao ông anh
không điện cho thằng em tới ?”
Onag Sáu Thượng vội vã :
“ Đang có việc nhờ thầy đây…”
Bảy Dự có thừa kinh nghiệm về vụ các “quan lớn trong triều” đột xuất phóng
xe tới nhà gã. Thông thường họ đang phải quyết định chuyện gì đó chẳng hạn
chuyển công tác sang chức vụ mới, nhận tiền “phong bì” của một Công ty, mua đất
cất nhà bằng tiền “phết phẩy”, bị báo chí tố cáo dính dáng tới tham nhũng và
đang có nguy cơ bị thanh tra, khởi tố…Vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông Sáu
Thưuợng, Bảy Dự biết ngay sếp đang vướng chuyện nghiêm trọng nên mời ngay ông
Sáu Thượng vào phòng riêng, đóng cửa lại .
“ Thủ trưởng đang lo bị tố cáo hẳn ?”
Ong Sáu Thượng giật mình, tảng lờ :
“ Tao chỉ tới nhờ mày coi mình đang đi bị vấp ngã là
điềm gì ?”
Gã Bảy Dự như mở cờ trong bụng, vậy là nhất định sếp
gặp rắc rối nên mới tới gặp đây. Nếu vậy, doạ cho sếp một trận mất ăn mất ngủ moi
tiền mới dễ. Gã lên giọng:
“ Đang đi mà vấp ngã có nhiều trường hợp. Hoặc vướng
cái gì đó như mô đất, giây thừng, cục gạch là một chuyện, còn không vướng gì mà
lại vấp ngã thì lại là chuyện khác...”
Ông Sáu Thượng vội vã :
“ Đấy đấy...tao rơi vào trường hợp này đấy. Sáng nay từ
trong nhà bước ra lên ô tô, tới giữa sân chẳng vướng víu gì, ngã một cái chúi
đầu về trước...”
Gã Bảy Dự tỏ vẻ quan trọng :
“ Thủ trưởng còn nhớ mình vấp ngã lúc mấy giờ không ?”
“ Đầu giờ buổi sáng...”
Gã Bảy Dự gật đầu :
“ Vậy là giờ Tuất, tuổi của sếp cũng là Tuất, hôm nay
cũng ngày Tuất...không khéo thủ trưởng mắc hạn tam tai rồi cũng nên...”
Ông Sáu Thượng
tái mét mặt :
“ Chết...có cách nào giải hạn được không ?”
Gã Bảy Dự cười hề hề :
“ Hạn nào cũng giải được hết...có điều...tốn kém lắm
thủ trưởng ạ...”
Ông Sáu Thượng lập tức rút trong người ra một tập đô la
đưa cho Bảy Dự :
“ Mày cứ lập đàn giải hạn cho tao , hết bao nhiêu tao
chi nữa...”
Thằng Bảy Dự chỉ chờ có thế, gã cất tiền vào ngăn kéo
rồi mới ba hoa về các thứ sao trên trời, các thứ quẻ trong sách của gã khiến
ông Sáu Thượng ù cả tai, xua xua tay :
“ Thôi được rồi, thôi được rồi, mày cứ làm cho thật
tốt. Khi nào tai qua nạn khỏi tao sẽ có thưởng...”
Xe chở ông Sáu Thượng quay về cơ quan gqx thư ký đã từ
trong chạy ra, hấp tấp :
“ Báo cáo thủ trưởng, văn phòng đồng chí Ba lại vừa gọi
điện hỏi thủ trưởng về chưa ? Nhớ đầu giờ lên gặp đồng chí Ba có việc cần...”
ÔngSáu Thượng tái mặt :
“ Thế à ? Có chuyện gì thế ? Họ có nói gì không ?”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Dạ không, không thấy nói chuyện gì chỉ nói đồng chí
Ba cần gặp thủ trưởng thôi ạ...”
Ông Sáu Thượng tối sầm cả mặt. Vậy đúng rồi, nhất định
hoặc con mẹ Kiểm tra hoặc lão thành uỷ đã báo cáo với sếp lớn rồi. Chà, phen
này chắc chết hẳn thôi. Bà vợ ông nay đã có tuổi, chẳng còn hương sắc như ngày
xưa nên chắc cũng chẳng tác động gì được. Tiền bạc, đất cát, bất động sản sếp
lớn cũng chẳng còn thiếu thứ gì. Đô la
ngoại tệ đồng chí cũng có tài khoản vài tỷ ở ngân hàng nước ngoài. Chà
chà...biết dùng cái gì để lót tay đồng chí bỏ qua vụ này đây. Ngày xưa, nghe
đồn chính thằng con trai Thủ tướng bắn chết bạn lại cũng là con ông lớn, vậy mà
họ dàn xếp với nhau ổn thoả , chẳng ai phải ra Toà . Ông không phải Thủ tướng
nhưng cũng là cán bộ cấp cao , vậy thì đồng chí Ba chắc cũng phải nương nhẹ
chứ, xử sát ván đâu được ?
Lúc này ông rất cần vợ hỏi ý kiến trước lúc lên gặp sếp
lớn nhưng mà chẳng hiểu bà đi đâu suốt sáng giờ. Ông liếc nhìn đồng hồ, còn gần
một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, ông phảy tay ra lệnh cho lái xe chở ông về qua
nhà. Tới cổng, ông chạy vội vào phòng khách, quái lạ, bà đi đâu vẫn chưa về,
trên bàn cũng chẳng có mảnh giấy nào nhắn nhe .
Bà đi đâu vậy nhỉ ? Chắc là chạy lên văn phòng anh Năm
rồi. Anh Năm công tác thuần tuý ở bên Đảng, đứng về vai vế còn lớn hơn đồng chí
Ba nữa kìa. Nếu vợ ông xin được anh Năm nhận lời giúp đỡ thì chẳng còn lo nỗi
gì. Bất chợt có tiếng chuông điện thoại reo trong phòng khách. Ong giật bắn
người, không khéo đồng chí Ba trực tiếp gọi tới giục lên gặp đây. Ong cung kính
nhấc điện thoại, giọng rụt rè :
“ A lô…”
Hoá ra không phải là đồng chí Ba mà thằng Hàm, con trai
quí tử của vợ từ mãi trong Sàigòn gọi ra. Oi trời ôi, sao nó liều mạng thế ? Nó
còn đang trốn tránh cái tội giết người mà lại còn khơi khơi điện thoại thì khác
gì lậy ông tôi ở bụi này. Ong quát :
“ Tao đã dặn mày ở yên trong đó , ẩn nấp cho thật kín,
sao còn gọi điện ra đây?”
Thằng cằm bạnh, quí tử của vợ ông và đồng chí Trưởng
ban ngày xưa chẳng hề hỏi han mẹ nó một câu, cũng chẳng lo lắng gì về hậu quả
chuyện tầy đình hắn đã gây ra mà buông thõng :
“ Tôi muốn nói chuyện với mẹ …”
“Mẹ mày chạy tội cho mày suốt từ sáng có thấy mặt đâu.
Có chuyện gì cần không thì cúp máy đi!”
Tiếng thằng Hàm cười nhạt :
“ Cần nhất bây giờ là…tiền. Bố nói mẹ gửi cho con ít
tiền không thì con lại quay ra Hà Nội đó…”
Onag Sáu Thượng cuống quít :
“ Ay chớ…chớ có ra…ra bây giờ là mày chết chắc, rồi
liên luỵ đến cả tao nữa. Mày cứ nằm yên trong đó tao sẽ nói mẹ mày gửi tiền vào
…”
Thằng Hàm lại cười :
“ Con chờ đúng một tuần nữa, nếu không nhận được tiền
con sẽ bay ra….”
Ong Sáu Thượng chưa kịp hỏi han nó đã đặt máy cái rụp.
Thằng con mất dậy, ngoài tiền bạc để ăn chơi nó không hề chia sẻ với bố mẹ nó
những lo lắng do chính nó gây ra. Biết thế này, ngay lúc phát hiện ra hắn bóp
cổ chết con gái ông thành uỷ, ông cứ lén
mẹ nó gọi điện thoại cho cảnh sát tới còng tay hắn đi cho xong chuyện, chẳng
liên luỵ gì tới ông. Tất nhiên ông chỉ nghĩ vậy cho hả giận thôi, đời nào ông
dám qua mặt vợ làm chuyện đó.
Tiếng còi xe làm ông nhớ ra xe vẫn đợi ông để tới nhà
đồng chí Ba. Ong vội chạy ra xe , giục người lái chạy cho nhanh. Nhà đồng chí
Ba ở một biệt thự sang trọng giữa khuôn viên có vườn cây um tùm tại khu trung ương ở đường Trần Phú, Quận Ba Đình. Xe
chạy qua cổng có cây chắn và lính gác, qua sân trải sỏi, có hàng cây cảnh. Ong
Sáu Thượng tim đập thình thình theo chân người bõ già vào phòng trong, ngồi chờ
trên ghế xa lông gỗ quý khảm trai loè loẹt. Không biết con mẹ Kiểm tra hoặc lão
thành uỷ đã tới đây chưa và đã tố cáo ông những gì. Ong Sáu Thượng đã sắp sẵn
trong đầu những câu trả lời, tất nhiên là ông sẽ chối phăng mọi chuyện, coi như
đó là một âm mưu làm mất uy tín , hạ bệ ông và như vậy không khéo đây là âm mưu
phá hoại của thế lực thù địch cũng nên.
Ong Sáu Thượng ngồi chưa nóng chỗ, đồng chí Ba đã lừng lững
bước vào trong bộ bà ba lụa màu mỡ gà. Đồng chí cất tiếng nói ồm ồm như nước
chảy trong ống bương :
“ Sao ? Khoẻ chớ ? Mấy hôm rầy có bận rộn lắm không hè
?”
Ong Sáu Thượng nói trong hơi thở :
“ Báo cáo anh Ba tôi đang chuẩn bị phương án tổ chức
nhân sự theo mô hình tăng cường cấp huyện theo gợi ý của anh Ba từ tháng trước
nên cũng khá bận ạ…”
Đồng chí Ba xoè chiếc quạt giấy ra quạt quạt , cười hềnh
hệch :
“ Tốt…tốt…vậy tốt lắm…bữa ni qua có chuyện muốn hỏi đây ?”
Ong Sáu Thượng muốn đứng tim. Đó, tai ương bắt đầu nổ
ra rồi đây, theo lời đồn đại không ngại đồng chí Ba quát tháo chỉ sợ đồng
chí cười, nhất cười hềnh hệch. Ong bõ
già bưng tới hai ly dừa. Đồng chí Ba vui vẻ :
“ Giải khát…giải khát…nước dừa vừa mắt vừa lành…bác sĩ
khuyên uống nước dừa là tốt nhất…”
Ong Sáu Thượng chẳng còn bụng dạ đâu mà thưởng thức đồ
uống, miễn cưỡng đưa chiếc ly lên miệng, chỉ mong đồng chí Ba mau mau nói ra
cái điều đồng chí muốn hỏi để ông thoát khỏi
cơn hồi hộp đang làm ông lo đến
tức cả ngực , tay chân run bần bật.
Có vẻ tâm trạng ông Sáu Thượng không lọt qua con mắt đồng chí Ba nhưng
đồng chí vẫn tỉnh bơ khề khà nhấp từng ngụm nước dừa như quên bẵng mất người
ngồi trước mặt. Ong Sáu Thượng nín thở chờ đợi trong bụng chửi thầm, mẹ kiếp, thân phận mình thật chẳng khác
gì con chuột trước miệng con mèo, nó cứ thích vờn cho chán rồi mới vồ.
Sau cùng đồng
chí Ba cũng đặt cái ly rỗng xuống cất giọng :
“ Vậy ta vào việc hè…Các đồng chí Cuba và đồng chí Phi
đen Castro có nhã ý mời một đoàn cán bộ ta chuyên làm công tác lý luận sang bên
đó báo cáo về vấn đề vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác Lênin vào thực tế sinh
động của cách mạng Việt Nam. Đồng chí hẳn biết mối quan hệ giữa đảng ta và đảng
Cuba là mối quan hệ anh em
ruột thịt, thuỷ chung son sắt trước sau như một, bởi vậy chủ trương của đảng là
đáp ứng cao nhất những đề nghị của các đồng chí Cuba. Thường vụ đã họp và nhất trí
cử đồng chí lam Trưởng đoàn công tác lý luận sang giúp các đồng chí Cuba anh em…”
Ong Sáu Thượng mừng rỡ như cất được tảng đá khỏi đè nặng trong ngực. Rõ
thật thần hồn nát thần tính. Còn lâu cả lão thành uỷ lẫn bà Kiểm tra mới mò tới
được nơi thâm nghiêm kín cổng cao tường này. Cứ tưởng chuyện bị tố cáo bao che
giết người ngờ đâu lại là chuyện xuất ngoại. Thực ra nếu bình thường không có
chuyện thằng con trai vợ ông giết người thì chưa chắc ông đã nhận lời. Sang Cuba là cái xứ
cộng sản nòi, vừa nóng bức vừa thiếu đói lại suốt ngày cứ phải diễn bộ mặt nhà
mác xít lêninít chân chính và nhai đi nhai lại những giáo điều nhàm chán và cũ
rích ông chẳng muốn chút nào, nhất định tìm cách thoái thác. Vậy nhưng trong
lúc này ông đang lo ngay ngáy chuyện bao che thằng con trai vợ ông phạm tội
giết người nên ông lại muốn đi thật xa
tránh mặt. Nghĩ vậy, ông vui vẻ :
“ Báo cáo anh Ba, một khi đảng phân công tôi sẵn sàng chấp hành ..”
“ Vậy tốt...vậy tốt lắm...tuần sau đồng chí sang Ban
đối ngoại họp với các đồng chí bên đó hí !”
Đồng chí Ba lại cười hềnh hệch và vui vẻ tiễn ông ra
tận cửa phòng khách. Trước khi quay vào phòng trong, đồng chí Ba còn nhắc lại :
“Vậy hí...cứ vậy hí...”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét