YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 153
(tiếp
theo)
“ Giỏi vậy kia à ? Ong Bí thư
thuộc rễ nào mà mạnh ghê vậy ?”
Ong Bí thư huyện lắc đầu :
“ Làm sao biết được…chuyện cung đình đến cấp cao như anh Sáu còn
chưa biết sao tôi biết ?”
Vậy chắc chắn bà Sáu phải biết, ông Sáu thầm nghĩ, bà vợ ông
chắc chắn phải biết rõ ngọn ngành nên mới móc nối được với ông Bí thư thành uỷ
mưu sâu kế hiểm này. Càng ngày ông càng
sợ uy lực ngầm của bà vợ, đến ông là người trong cuộc cũng không hiểu
hết được đường dây của bà.
Xe chạy ra ngoại ô , đi vào một khu phố vắng và dừng trước một
ngôi nhà tráng lệ đèn đuốc sáng choang như toà lâu đài trong chuyện cổ tích.
Lính gác chạy ra mở cổng và xe chạy vòng qua sân trải sỏi, có
bồn phun nước, cố cây si cổ thụ khiến
ông Sáu Thượng phải trong mắt tự hỏi ông đang vào nhà ông Bí thư thành uỷ hay
Phủ Chủ tịch ở thủ đô Hà Nội đây ?
Một cái thác nước nhân tạo cao chót vót đổ nước xuống trắng xoá
, một con kênh đào xung quanh khu vườn hai bên bờ cơ man là những chậu cây
thiên tuế, rải rác những lồng sắt bên trong có khỉ gấu và loáng thoáng một con công
đang ngủ lim dim. Mẹ kiếp, nội cái vườn này của
cũng trăm tỉ .
Thảo nào mấy lần rút lão về trung ương lão cứ khăng khăng xin ở
lại. Đầu gà hơn đuôi trâu mà. Làm vua một cõi còn hơn về triều gầm ghè, dè
chừng nhau. Ong Bí thư huyện uỷ ngắm vườn rồi quay sang hỏi :
“ O trung ương có đồng chí nào có vườn được thế này không anh
Sáu ?”
Ong Sáu Thượng giật mình :
“ Chắc có chớ…nhưng không phải ở Hà Nội mà đặt ở dưới quê hoặc
ngoại thành. Mà sao ông Bí thư này lắm tiền thế ? Mỗi cây thiên tuế bỏ rẻ cũng
5 triệu mà ở đây không khéo cả ngàn cây chứ ít ? Rồi còn bao nhiêu thứ quý hiếm
khác nữa ?”
Ong Bí thư huyện lắc đầu :
“ Toàn các huyện các xã biếu hiện vật cả thôi anh Sáu ơi. Đưa
phong bì tiền thì ai dám, nhưng biếu cặp thiên tuế thì ai nỡ không nhận. Quà
tặng tình cảm mà, có phải đút lót gì đâu ?”
Ong Sáu Thượng lè lưỡi :
“ Một ông Bí thư thành uỷ mà cơ ngơi đã thế này, còn 64 ông Bí
thư tỉnh thành khác nữa chết tiền Nhà nước.”
Ong Bí thư huyện uỷ cười khà khà :
“ Ngoài ông Bí thư ra còn có ông Chủ tịch nữa chứ ? Chủ tịch Uỷ
ban nhân dân thành phố giàu mới khiếp ! Cái nước mình tính chi li ra liệu có
bao nhiêu ông quan cỡ như ông Bí thư thành uỷ này …”
Ong Sáu Thượng nháy mắt :
“ Thế còn Bí thư huyện uỷ như ông ? Tôi thấy dinh cơ của ông
cũng nguy nga kém gì ông Bí thư thành uỷ đâu ?”
Ong Bí thư huyện uỷ vội vàng :
“ Ay chết…anh Sáu nói vậy chết em..nhà em sao so được với nhà
Bí thư thành uỷ …”
Rồi ông Bí thư huyện cười khì khì :
“ Mà em đoán chắc nhà Bí thư thành uỷ cũng chưa dám so được với
nhà anh Sáu …”
Ong Sáu Thượng lờ đi không trả lời. Tất nhiên những cán bộ ở
trên trung ương chẳng dại gì phô trương tài sản như cái anh nhà quê khoe vườn
thượng uyển này.Vườn nhà ông không thể bì được với vườn nhà ông Bí thư, ngược
lại, những tài khoản bí mật của ông ở ngân hàng nước ngoài , ông Bí thư này làm
sao bén gót ?
Chiếc xe chạy ngược lên
hành lang dốc dừng ngay trước cửa sảnh đường . Một thanh niên vẻ lanh lợi dẫn
ông Bí thư huyện và ông Sáu vào ngồi đợi ở bộ xa lông gỗ cẩm lai chân quỳ, khảm
trai đồ sộ.
Phòng khách ông Bí thư thành uỷ này thật độc đáo . Thông thường
các ông cán bộ cao cấp thường trưng ngay giữa phòng khách một tủ sách sáng
choang, đồ sộ , bên trong xếp toàn sách Mác, Lênin, Hồ Chí Minh dầy cộp, đóng
bìa da đỏ, gáy mạ vàng sáng choang. Ai mới bước vào phòng cũng phải choáng
ngợp, thầm phục sự ham nghiên cứu học kinh điển cách mạng của chủ nhân mà thật
ra từ lúc xếp vào đó cho tới khi chủ nhân được cáo phó trên báo Đảng, chưa một
lần sờ tới cuốn nào.
Riêng ông Bí thư thành
uỷ này không thèm trưng bất kỳ cuốn sách nào, ngay cả hình Mác Lê Nin thông
thường phải treo trên tường ông cũng không chơi. Tuy nhiên bù lại tất cả những
khiếm khuyết đó ông chơi ngay một cái tượng gỗ Hồ Chí Minh ngay giữa phòng.
A ha…thằng nào bảo ông giảm sút lập trường cộng sản cứ nhìn vào
pho tượng lia. Nó được đục đẽo từ nguyên một khối gỗ cẩm lai đường kính phải
mấy người ôm, cao hơn đầu người ông Bí thư đã khổ công vận chuyển từ mãi trên
núi cao xuống rồi cho người vào tận miền nam rước thợ ra đục đẽo tượng bác Hồ
toàn thân khéo như bác Hồ thật. Nguyên cái tượng độc đáo này đã kéo lại cho ông
Bí thư cái thiếu sót không trưng sách Mác Lê và ảnh Hồ Chủ tịch.
Ong Sáu Thượng ngắm nghía bức tượng bụng thầm khen thằng cha
này khôn, bày tỏ lập trường cách mạng thế này thì khó ai theo kịp. Ngước mắt
lên tường ông lại thấy không phải tranh ảnh lãnh tụ hoặc huy chương, huân
chương mà nguyên một tấm da hổ được gắn lên tường. Chà…chơi thế này thì cha thiên hạ thật, chắc
ông ta mua được con hổ mang nấu cao, lẽ ra phải dấu biến bộ da đi vậy mà lão
dám trêu ngươi thiên hạ treo chềnh ềnh
trên tường thế kia thì thật không còn coi ai ra gì nữa .
Ong Sáu Thượng đang còn
nghĩ ngợi lan man, bỗng từ trong bước ra một người làm ông cứ ngẩn người ra. Oi
chao ôi, cái thằng người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm, lùn một thước mốt,
mặt sưng phồng như trái bưởi, hai mắt
thụt sâu, râu mọc be bét trên khuôn mặt chẳng còn ra hàng lối nào khiến
người ta nhận ra ngay đây là điển hình của loại người “mắt sâu râu rậm”, đàn bà
con gái cần phải tránh cho xa.
Đến khi gã cất tiếng nói mới càng khiếp hãi hơn, giọng hắn bẹt
ra, ồm ồm mà lại dinh dính như trong miệng đang ngậm kẹo. Oi chao ôi vậy mà gã
lại là Bí thư thành uỷ mới thật khốn nạn cho cái thành phố này. Gã cất giọng u
âm như nói từ trong cuống họng :
“ Chào đồng chí…đồng chí chờ có lâu không ?”
Rồi chẳng chờ cho ông Sáu Thượng trả lời, gã đột nhiên đổi
giọng, liến láu :
“ Anh Sáu ở trên trung ương kỳ này về địa phương xin đề nghị
anh Sáu cho anh em dưới này đề đạt nguyện vọng mới được. Trước tiên là chỉ tiêu
thuế, các bố nã xuống đây quá nặng, ai
đời cả cái thành phố này 90 phần trăm là dân nghèo thành thị đâu có nhiều khu
chế xuất như Hà Nội, Sàigòn đâu mà đặt chỉ tiêu trên trời vậy ?”
Thoắt cái gã đã xổ ra thao thao bất tuyệt từ chuyện thuế má,
lương bổng cán bộ tới giá cả thị trường. Càng nói gã càng tỏ ra một cán bộ mẫn
cán của Đảng , luôn luôn học tập gương
sáng đạo đức của bác Hồ, không thiết gì đến quyền lợi cá nhân cả đời chỉ lo cho
dân, đặc biệt trong công tác xoá đói giảm nghèo. Theo phép lịch sự, ông Sáu
Thượng cố tỏ ra chăm chú nghe, nhưng rồi càng nghe ông càng muốn cười phá vì
những lời lẽ giả dối, đạo đức giả của gã. Sau cùng, ông Sáu Thượng dường như
khó kiềm chế, đành buột miệng :
“ Riêng cái vườn Thượng
Uyển của đồng chí Bí thư thành uỷ trị giá mấy chục tỷ ?”
Ông Bí thư thành uỷ kêu lớn :
" Ấy chết...anh Sáu...ai lại quy ra tiền thế . Tôi xin
thưa với anh Sáu toàn bộ số cây trong vườn đều do anh em người ta thương tôi
mang tới tận vườn cho tôi. Cái đó là tình cảm giữa anh em trong nhà, giữa đồng
chí với nhau . Nó là vô giá. Sao anh Sáu nỡ quy ra tiền vậy ?"
Ông Sáu Thượng cười cười
:
" Là tôi nhẩm tính chơi vậy thôi. Ai mà chẳng biết toàn bộ
cái vườn thượng uyển kia đều do người ta biếu tặng chứ đồng chí có phải bỏ ra
cắc nào đâu ?"
Ông Bí thư thành uỷ chối đây đẩy :
" Anh Sáu nói vậy tới tai mấy ông Ban kiểm tra trung ương
thì chết tôi. Đành rằng nó là của biếu, nhưng giá trị lại lớn, nhìn vào thì đồ
sộ nhưng có biết đâu cứ mỗi anh mang tới
biếu một cây, nhiều anh tích lại thành cả cái vườn giá trị lớn vậy
thôi..."
Ông Sáu Thượng vội vàng :
" Đồng chí Bí thư lo gì chuyện đó. Ở trên trung ương khối
ông đi cái xe trị giá còn hơn cái vườn của đồng chí kìa..."
Ông Bí thư reo lên mừng rỡ :
" Đúng đúng...tôi có nghe báo chí đăng ông Chủ tịch Hà Nội
đi cái xe bằng cưỡi một ngàn con
trâu...Hì hì...cha nhà báo nào chơi ác quá thế ?"
Ông Sáu Thượng ruột nóng như lửa đốt, chỉ mong kết thúc cho
nhanh công việc để dứt khỏi cái thằng
cha lắm mồm, nói dai như đỉa này đi. Kể cũng lạ, xưa nay cán bộ chính trị đã leo lên tới cái ghế Bí
thư thành uỷ như hắn thông thường rất ít mở miệng, cần thiết lắm mới nói vài
câu chung chung, vô thưởng vô phạt khỏi dính dáng trách nhiệm là cái anh nào
cũng muốn tránh cho xa. Riêng cái thằng cha này ngược lại, hắn lan man đủ thứ
chuyện trên trời dưới biển, bình luận văng mạng chẳng cần giữ mồm giữ miệng.
Nhân chuyện báo chí, hắn oang oang :
" Xem ra Đảng ta nắm báo chí quá chặt. Tờ báo nào của địa
phương cũng đều là cơ quan ngôn luận của Đảng, rồi thì họp giao ban hàng tuần
chấn chỉnh uốn nắn từng ly từng tý , rồi thì chỉ đạo định hướng đưa tin vụ này
vụ nọ...Mình làm chặt quá riết rồi các báo tự cắt gọt đi , hệt như đúc cùng một
khuôn, báo nào cũng giống báo nào, cả nước có hơn 700 tờ báo mà thực ra là chỉ
có mỗi một tờ..."
Ông Sáu Thượng ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn ông Bí thư thành
uỷ. Quái cái thằng cha này, chẳng hiểu sao lại lên cơn dở hơi thế không biết ?
Ai chẳng biết mười mươi là Đảng phải nắm thật chặt báo chí, tuột ra là chết.
Một khi báo chí mà được tự do, bao nhiêu chuyện tham nhũng, ăn tàn phá hại của
Đảng nó lôi ra bằng hết thì nguy. Bởi vậy
ngôn luận và tư tưởng phải là là món độc quyền của Đảng dứt khoát là
không có chia sẻ cho ai, đó là
"phép nước" là cốt lõi của Đảng sao hắn dám to gan lên giọng phê phán
? Tuy nhiên chắc chắn hắn chẳng dám làm cái chuyện tày đình ấy đâu, hắn đưa ra
những lời bình phẩm công tác báo chí của Đảng vậy chắc không nhằm phê phán Đảng
mà nhằm tới chuyện khác hẳn thôi. Quả nhiên dông dài chán chê rồi ông Bí thư
thành uỷ mới vào đề :
" Bởi thế rút kinh nghiệm nơi khác, tôi đã chỉ đạo cho Ban
tuyên huấn thành uỷ chớ có can thiệp thô bạo vào báo chí địa phương..."
Hoá ra là vậy....ông Sáu Thượng vỡ lẽ, hoá ra hắn muốn khéo léo
từ chối cái việc ngăn không cho Tổng biên tập báo thành phố đăng cái bài đó.
Vậy chẳng hoá ra việc dàn xếp của bà vợ ông xôi hỏng bỏng không sao ? Ông không
tin chuyện đó, một khi bà đã ra tay thì không có ai là dám nói không, không có
việc gì là không thành. Chắc lão Bí thư thành uỷ này nói năng vậy để làm ra vẻ
khó khăn, không làm nổi để nâng giá công việc vậy thôi. Nghĩ vậy rồi ông cất
giọng tỉnh bơ :
" Đồng chí Bí thư thành uỷ nói rất đúng. Mình cũng phải để
cho báo chí được độc lập tương đối, qua đó nắm được tình hình tư tưởng, tâm tư
nguyện vọng quần chúng chớ ?"
Ông Bí thư thành uỷ cười
khơ khớ :
" Bởi vậy cái vụ...cái vụ anh Sáu nhờ cậy tôi khó mà thực
hiện..."
Ông Sáu Thượng giả vờ ngây ngô :
" Đồng chí nói cái vụ gì kìa ?"
Ông Bí thư thành uỷ cười khẩy :
" ủa...vậy tôi cứ tưởng anh Sáu Thượng lặn lội tới đây là
vì...công việc chớ ..."
Ông Sáu Thượng gật đầu :
" Đúng vậy...tôi đến vì công việc nhưng thấy đồng chí Bí
thư thành uỷ phát biểu vậy thì chắc là không xong rồi...vậy tôi xin phép
về..."
Ông Sáu Thượng vừa dợm đứng dậy, ông Bí thư thành uỷ đã vội vã
níu lại :
" Ây..ấy...sao nóng vội thế ? Mời anh Sáu cứ nán lại tôi
đưa anh Sáu coi cái này ...anh Sáu chịu khó chờ chút nhé !"
Nói rồi ông Bí thư đi vào nhà trong. Ông Sáu Thượng như mở cờ
trong bụng, có thế chứ, không lẽ hắn đã nhận lời để ông cất công tới tận đây mà
lại còn giở mặt thì còn trời đất nào nữa. Lão nói vậy chẳng qua làm mình làm mảy
tí chút để đòi nâng giá công việc vậy thôi. Không hiểu bà Sáu Thượng đã hứa hẹn
cho lão cái gì ? Tiền bạc thì nhất định không rồi. Lão có thể ăn bạc tỷ từ các
Công ty trong nước và ngoài nước đóng trên địa bàn thành phố, từ các quan chức
cấp dưới, các quận huyện...nhưng với những "sếp" lớn ở trên trung
ương cố nội lão cũng không dám nhận phong bì, chắc là một điều kiện đổi chác
nào đó mà cả hai bên đều có lợi. Chẳng hạn những vụ việc lão đang bị thanh tra
sẽ cho chìm xuồng, hoặc lão sẽ nhận một suất trong đoàn đi nước ngoài để tham
quan, đàm phán hoặc ký kết các hợp đồng béo bở. Hoặc giả cũng có trường hợp một
tên đàn em của lão đang có nguy cơ gỡ lịch trong tù được miễn tố hình sự và
chuyển về cơ sở "xử lý nội bộ"....Việc trao đổi các "tiềm năng
của quyền lực" lúc nào chẳng diễn ra sôi nổi giữa các cơ quan của Đảng và
Nhà nước và các cơ quan thực thi pháp luật khó mà ngăn chặn được.
" Mời anh Sáu đọc đi !"
Hoá ra là bài báo dự kiến sẽ lên khuôn trong đêm nay và nếu
không ngăn chặn sáng mai nó sẽ tung đi khắp bốn phương trời.
" Một quí tử
con cán bộ trung ương đã nổ súng giết
chết con trai đồng chí Bí thư huyện uỷ...".
Mới liếc qua tít bài báo
ông Sáu Thượng đã nổi da gà. Càng đọc ông càng toát mồ hôi hột. Không hiểu
thằng nhà báo lấy tài liệu ở đâu mà biết chi li ngọn ngành như vậy ? Nào là chỉ
vì chuyện tranh giành gái trong quán karaoke mà "quí tử" rút ngay
súng ra bắn luôn hai phát vào người nạn nhân. Nào là khi bị bắt, "quí
tử" này không tỏ vẻ gì ăn năn hối cải, lại còn khiêu khích cảnh sát rút
điện thoại di động gọi cho ai đó ở trên trung ương và chẳng hiểu được hứa hẹn
những chuyện gì , hắn cứ nhơn nhơn, tỉnh bơ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đọc xong , ông Sáu Thượng rút khăn tay ra lau mồ hôi đầm đìa
trên mặt, ông cố giữ im lặng, tuyệt nhiên không nói câu nào, cứ để mặc cho ông
Bí thư thành uỷ đang lom lom nhìn ông. Sau cùng, đưa trả lại bài báo cho ông Bí
thư thành uỷ, ông Sáu Thượng lạnh lùng :
" Bài báo viết ...hay đấy, chi tiết đấy .Đồng chí Bí thư
thành uỷ nên cho đăng báo ngay sáng mai cho kịp thời !"
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét