Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Hẻm buôn chuyện

Nhật Tuấn là một nhà văn nổi tiếng. Sức viết của Ông rất dồi dào, Ông có khả năng cùng một lúc viết hai, ba cuốn truyện khác nhau và viết đến đâu thì post lên Blog ngay đến đấy. Nhà văn Trần Đức Tiến đã nhận xét văn của ông như sau: "Thẳng thừng, sắc lẻm vốn là khẩu khí của Nhà văn này".
Từ hôm nay, trên K13toan6872 sẽ bắt đầu post dần "Hẻm buôn chuyện" của Nhà văn Nhật Tuấn để phục vụ độc giả không có điều kiện theo dõi từng kỳ đã đăng tải trên Blog NhatTuan.

Có một thứ quan không …”ăn”.


Hẻm nhà  tôi  thuộc loại “ổ chuột” Sàigòn , chủ yếu dân xe ôm, cave, bán quán, gọt củ cải…Bởi vậy có 3 đặc điểm : không có loa phường, không bao giờ treo cờ và cũng không bao giờ…họp tổ dân phố.
Bù lại, bà con suốt ngày ngồi quán càphê chị Gái đầu hẻm …”buôn chuyện”. Thôi thì đủ thứ trên trời dưới đất, từ chuyện tăng giá xăng, giá  ga, giá điện…cho tới người mẫu bán dâm, lưỡi bò Trung Quốc liếm vào tận biển Nha Trang…
Người “buôn” nhiều nhất phải kể tới : cô Phượng cave tiếp viên bia ôm, thằng Bảy xe ôm, ông Tư chuyên bán “gà nướng”, gã Ký Quèn vốn là nhà báo bị thu thẻ…đặc biệt ông Ba “đại tá hưu” chẳng hiểu sao lại lọt vô hẻm xây nhà lầu chềnh ềnh , vượt lên trên đám nhà rách trong xóm.
  Mấy hôm nay Sàigòn mưa liên miên làm ông Tư Gà nướng ế hàng ,  ngồi ngáp vặt khiến cô Phượng cave thắc mắc :
“ Chú Tư Gà nướng sướng nhỉ, mấy hôm nay không đi bán hàng, cứ ngồi nhâm nhi cà phê suốt…”
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Mưa thế này, ma nào thèm hỏi tới món gà nướng ?”
Cô Phượng cave ngạc nhiên :
“ Ủa sao kỳ vậy chú Tư ? Sao trời mưa khách không ăn gà nướng ?”
Ông Tư Gà nướng :
“ Thì các cụ đã nói rồi “gà trời gió, chó trời mưa”. Mưa liên miên vầy chỉ tụi bán thịt cày là đông khách , còn món gà của tao phải chờ tới hôm trời gió…”
Cô Phượng cave cười :
“ Hèn chi mấy bữa nay cứ thấy chú Tư Gà nướng ngồi ngáp hoài. Vậy chú có biết hôm nào trời gió không ?”
Ông Tư Gà nướng lắc đầu :
“ Nó là quy luật thiên nhiên sao biết được ?”
Gã Ký Quèn lên tiếng :
" Quy luật xã hội thì biết liền …”
Cô Phượng cave láu táu :
“ Nó ra sao , anh Ký Quèn ?”
Gã Ký Quèn cười lớn :
“ Thì đó…cứ nhìn ra ngoài phố kìa . Quan ngồi xe Mẹcxêđì , dân đạp xe cọc cạch , vậy mới hợp  quy luật xã hội ?"
Thằng Bảy xe ôm cáu kỉnh :
" Quy luật gì mà bất nhơn vậy ?"
Gã Ký Quèn cười hì hì :
" Quy luật cách mạng xã hội chủ nghĩa chớ quy luật gì ? Cách mạng càng tiến lên thì bộ mặt tham nhũng của các quan càng lộ rõ , thiệt y như câu hát dân gian :
Cháy nhà mặt chuột ló ra
Mang danh vô sản nhưng là đại gia
Đi làm cộng sản ngon ha...
Ông đại tá hưu đập bàn :
" Phản động, phản động. Thằng Ký Quèn nói xấu cộng sản đáng bỏ tù. Tụi bay không biết bác Hồ đã dậy cán bộ luôn lo trước thiên hạ, luôn  hưởng sau thiên hạ, vậy sao mày dám nói "vô sản" là "đại gia " hả ?"
Gã Ký Quèn vờ ngạc nhiên :
" Ủa ...chú Ba không biết các "đại gia ngày nay" đều là con cái lãnh tụ cộng sản cả sao ? Nào con gái đồng chí Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đồng chí Bộ chính trị Tô Huy Rứa ….đều là các đại gia tỉ phú vốn liếng trăm triệu đô la cả đó thôi..."
Chị Gái hủ tíu rền rĩ :
" Chèn đéc ôi...tiền bạc đâu mà nhiều dữ vậy ?"
Ông Tư Gà nướng lên tiếng :
" Ủa... cái chị Gái này còn hổng biết sao ? Quan lớn ăn lớn, quan nhỏ ăn nhỏ. Quan nào cũng "ăn" hết nên mới giàu vậy chớ sao ?"
Thằng Bảy xe ôm lên tiếng :
" Chú Tư gà nướng nói đúng đó. Cán bộ bây giờ ăn ngập mặt ngập mũi, ăn hớt, ăn bẩn, ăn tục, ăn lận, ăn chận, ăn cướp, ăn gian, ăn tham, ăn lường, ăn bịp, ăn suông, ăn ké, ăn chia, ăn sống, ăn lạnh, ăn nóng, ăn theo, ăn chực, ăn vạ, ăn lẻ..."
Gã Ký Quèn phụ hoạ :
" Ngoài các kiểu ăn đó ra , còn có "ăn dơ" nữa kìa. Ăn dơ nhất phải nói là cái con mẹ gì ở Vũng Tàu ăn cả gạo cứu đói…”
Cô Phượng cave cướp lời :
" Vậy  là ăn...chặn. Chưa ghê bằng ăn...án..."
Thằng Bảy xe ôm :
" Ăn án là ăn quỷ gì ?"
Cô Phượng cave :
" Là ăn tiền chạy án đó. Khối ông thẩm phán nhận tiền của bị can nên xử đểu , bắt người vô tội, tha bổng kẻ có tội . Bây giờ người ta bảo “cán bộ cái gì cũng ăn”
Cả quán cười ầm . Ông đại tá hưu đập bàn :
" Tham nhũng là chuyện đau xót của Đảng , sao tụi bay lại cười ?"
Gã Ký Quèn cười cười :
" Tụi nó cười chuyện cán bộ ta cái gì cũng "ăn" đó chú Ba. Tỷ như ở Cục thuế Đồng Nai mấy năm trước kìa , sơ sơ mới có 7 "quan thuế" xơi 36 tỉ đồng tiền thuế đấy chú Ba..."
Cô Phượng cave cười rinh rích :
" Kiểu này kêu bằng ăn...thuế rồi. Tuy nhiên ăn...thuế không ghê bằng ăn ...đất. Tỉnh nào cũng có cán bộ ăn...đất. Bình Dương, Bình Phước, Hải Phòng...nơi nào cán bộ cũng ăn cả chục cả trăm héc ta đất của dân , đút túi cả trăm tỉ, ngàn tỉ..."
Thằng Bảy xe ôm cướp lời :
" Ăn đất cũng chưa ghê bằng ăn...phân. Ở một tỉnh miền núi, nhà nước hỗ trợ phân bón cho nông dân. Phân chở về tỉnh chuyển về đến xã thì đã thất thoát vào túi các quan mất đến 6 phần mười. Tới được tay nông dân thì lại là phân...đểu tức phân có pha đất..."
Thằng Bảy xe ôm :
" Ăn kiểu đó chỉ là cán bộ cấp tỉnh thôi. Hổng biết cán bộ trung ương như  Bộ trưởng, Thủ tướng, Phó Thủ tướng có được ăn gì không hè ?"
Cô Phượng cave cười  rinh rích :
" Rõ thằng Bảy xe ôm lo đĩ không biết vén váy. Mấy cha cấp Bộ trở lên cứ ký duyệt một dự án là ăn mấy phần trăm . Tiền vào tài khoản mật của mấy chả nhiều như nước Hồng Hà Cửu Long ấy chớ ?"
Chị Gái hủ tíu rền rĩ :
" Chèn đéc ôi, cán bộ cấp nào cũng ăn, ăn đủ thứ, gì cũng ăn, vậy có thứ gì cán bộ không ăn không hả trời ?"
Gã Ký Quèn cười hô hố :
" Có chớ...có một thứ mà không một quan lớn quan bé nào dám ăn..."
Cô Phượng cave tròn mắt :
" Thứ gì mà ghê gớm vậy anh Ký ? Thứ gì mà không quan nào dám ăn ? Hạt xoàn hả ?"
Gã Ký Quèn cười  lớn :
" Không phải hạt xoàn. Cái thứ không quan nào dám ăn chính là...hạt "năn" đó ..."
Cô Phượng cave thắc mắc :
" Hạt "năn" là hạt quỷ gì , anh Ký ?"
Gã Ký Quèn cười phá :
" Hạt "năn" là ..."ăn năn " ấy mà. Bởi vậy mới nói cán bộ Đảng ta gì cũng ăn, ăn tất tần tật, trừ ra mỗi..."ăn ... năn" là không thôi..."
Cả quán cười ầm. Riêng ông đại tá hưu nhăn nhó như nhá phải ớt.



Xã hội đỏ…xã hội đen…(!)                                      

 Sáng nay ngoài hẻm có tiếng người chạy rầm rập, tiếng la hét, tiếng gọi nhau í ới . Chuyện gì vậy ? Xăng sắp lên giá, bà con kéo đi mua trữ ? Cướp giật ngoài phố chạy vào hẻm ? Tai nạn giao thông chết người thiên hạ đổ đi coi ? Bà con trong quán càphê đang đoán già đoán non, thằng Bảy xe ôm chạy về, bô bô :
“ Chèn đéc ôi…5 thằng cô hồn vác mã tấu sáng quắc, quần áo rằn ri, hai cánh tay xăm toàn rắn rết , cóc nhái nom thấy ghê.”
Cô Phượng cave tròn mắt :
“ Tụi nó kéo nhau đi đâu như  ăn cướp vậy Bảy …”
Thằng Bảy xe ôm cao giọng :
“ Đúng ăn cướp chứ còn gì ? “
Chị Gái hủ tíu rền rĩ :
“ Chèn đéc ôi…xóm mình nghèo rớt mồng tơi rau muống , còn ai có của nả gì đâu mà vô cướp…”
Thằng Bảy xe ôm trợn mắt :
“ Ua …cái bà này lãng sệt  …bà quên mất nhà ông đại tá hưu giàu nứt đố đổ vách là gì ?”
Cô Phượng cave ngạc nhiên :
“ Cướp nào to gan vậy ? Dám cướp nhà ông đại tá hưu ? Công an đặc nhiệm, cảnh sát 113 đâu không gô cổ tụi nó lại ?”
Vừa dứt lời tiếng còi xe cảnh sát í o…í  o …đã vang lên chói tai. Cô reo lên :
“ Đó…đó…vừa nhắc đã tới rồi đó…chắc ông đại tá hưu gọi điện 113 đây. Ong gọi tụi nó mới tới lẹ vậy chớ dân thường thì còn lâu ạ... Đi coi  không Bảy ?”
Nói rồi cô cùng thằng Bảy xe ôm tót khỏi quán chạy về nhà ông đại tá hưu. Ong Tư Gà nướng nhìn theo than trời :
“ Chèn đéc ôi…xã hội này loạn rồi…giữa ban ngày ban mặt côn đồ vác mã tấu nghênh ngang đi cướp ?”
Gã Ký Quèn lên tiếng :
“ Vậy nhằm nhò gì, ngoài Bắc kìa, 20 thằng côn đồ kéo vào nhà dân oan ở Văn Giang đánh đập trọng thương cả người già, rồi ngay giữa Hànội kéo  vào nhà người ta đập phá, hành hung chỉ vì tội đi biểu tình…”
Chị Gái hủ tíu phụ hoạ :
“ Công an đâu để côn đồ làm dữ vậy cà ?”
Gã Ký Quèn kêu lên :

“ Thì cả công an cũng đánh chết người giữa phố kìa..Hôm nay Tòa xử có 4 năm tù mà thằng đó còn không chịu, đòi kháng án đó…Công an với côn đồ bây giờ khó phân biệt lắm. Bởi vậy mới có câu :

“ Côn đồ là ai ? Côn đồ là ta…

Công an cởi áo hóa ra…côn đồ”

Ông đại tá hưu đập bàn quát :

“ Thằng Ký Quèn làm thơ phản động, nói xấu công an, tao báo cảnh sát gô cổ mày giờ ?”

Gã Ký Quèn gân cổ cãi :

“ Phải tôi làm đâu, tôi đọc trên mạng chớ bộ,chú Ba cứ vào mạng coi…cả đống trên đó…”  
Bất chợt cô Phượng cave chạy về láu táu ::
“ Ly kỳ…ly kỳ…đúng hình sự Mỹ…”
Gã Ký Quèn tò mò :
“ Ly kỳ sao cô Phượng ?”
Cô Phượng giọng quan trọng :
“ Thì mới đầu 5 thằng đầu gấu vác mã tấu vào kè cổ cô Ba vợ ông đại tá hưu đòi tiền. Hóa ra cái vụ bán cổ phiếu cho bà Mười Mập từ năm ngoái, bây giờ thị trường chứng khoán sắp sập, cổ phiếu thành mớ giấy lộn bả mới cho lưu manh tới đòi lại. May quá, lúc cổ sắp mở két trả lại tiền thì ông đại tá hưu kêu được cảnh sát 113 tới tước dao, còng tay cả 5 thằng lại…”
 Gã Ký Quèn dài giọng :
“ Chuyện vậy có gì là ly kỳ …?”
Cô Phượng cave lớn tiếng :
“ Chưa…chưa tới lúc cao trào . Tới đây mới gọi là giật gân kìa. Đúng vào lúc cả 5 thằng đầu gấu bị giải ra xe thì cha đội trưởng cảnh sát 113 nhận điện thoại của ai đó chắc của cấp trên nên mặt xanh như đít nhái, vâng vâng dạ dạ rối rít…”
Rồi để tăng thêm hồi hộp, cô Phượng cave ngừng nói, với tay nhấm nháp ngụm cà phê làm gã Ký Quèn sốt ruột :
“ Rồi sao nữa cô Phượng ?”
“  Lập tức gã đội trường thả ngay cả 5 thằng đầu gấu. Nhưng đó chưa phải hồi gay cấn . Đây mới là đỉnh cao của vở kịch nè. Vừa lúc đó bà Mười Mập xuất hiện. Bà thì thào vào tai ông đại tá hưu sao đó khiến ông vâng dạ rối rít, mở ngay két đếm đủ tiền trả lại bà không thiếu một cắc…”
Vừa lúc đó thằng Bảy xe ôm quay vào quán rối rít :
“ Chèn đéc ôi, bữa nay mới thấy ba thằng cảnh sát hiền lành như “cháu ngoan bác Hồ“ vậy. Đang la hét, hống hách vừa thấy bà Mười Mập đi tới , thằng cha đội trưởng tái mét mặt, “chị chị em em rối rít”…Hoá ra con mẻ này là thành uỷ viên…”
Chị Gái hủ tíu thắc mắc :
“ Thành uỷ viên là cái gì mà công an phải sợ ?”
Cô Phượng cave cười  hắc hắc :
“ Ua cái bà Gái này lạc hậu dữ . Công an là lực lượng vũ trang “ còn đảng còn mình” , vậy không sợ Đảng thì còn sợ ai ?”
Ông Tư Gà nướng lúc này mới rền rĩ :
“ Chèn đéc ôi…xã hội đỏ…xã hội đen…tùm lum cả…hổng biết ông Tống Bí Thơ Nguyễn Phú Trọng có biết không ?”
Cô Phượng cave cười cười :
” Biết chứ sao không ? Đảng của ta trăm tai ngàn mắt mà…”
ÔngTư Gà nướng bực bội :
” Biết sao không ra lệnh công an không được đàn áp nhân dân ? Bộ ông quên lời bác Hồ dặn công an nhân dân là đầy tớ của dân à ?”
Gã Ký Quèn lên tiếng :
“ Ối chuyện đó xưa như trái đất rồi chú ơi. Giờ ai còn nhắc tới nữa. Bà con còn nhớ buổi gặp mới đây giữa ông Tổng Bí thơ Nguyễn Phú Trọng và bà Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton không ?”
Ông Tư Gà nướng gật gật :
” Nhớ chứ ? Bữa đó tivi chiếu hai người bắt tay nhau mà …”
Gã Ký Quèn :
” Hôm đó để bày tỏ lòng thân thiện, bà Hillary mặc áo đỏ cho gần gũi với mầu cộng sản. Ngược lại, ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng là cộng sản lại mặc comlê đen từ đầu tới chân …”
Cô  Phượng cave láu táu :
“ À..há…Mà sao kỳ vậy ?  Ông mặc đồ đen là ý làm sao ? Bộ bảo bà Hillary nhà đang có tang à ? Mà tang ai ? ”
Gã Ký Quèn lắc đầu :
” Không phải tang, mà là ông rút kinh nghiệm hồi thăm Cuba cứ vỗ ngực đồm độp ta đây cộng sản khiến Tổng Thống Braxin, bà Dilma Rousseff vốn ngày xưa cũng là cộng sản, nay đã ly khai, sợ quá không dám tiếp, từ chối thẳng thừng, đóng chặt cửa không cho vào . Bởi vậy lần này gặp bà Hillary ông rút kinh nghiệm tỏ vẻ ta đây không còn cộng sản nữa, ta đây là … xã hội đen đây…bán vũ khí cho ta đi…”
Ông đại tá hưu đập bàn quát :
“ Thằng Ký Quèn phản động , dám nói đồng chí Tổng Bí thơ không còn cộng sản…”
Cả quán cười ầm ầm, trừ ông đại tá hưu.
  Nhà nước  - Làm gì có Nhà nước ?
  
    Sàigòn mấy hôm nay râm mát, bà con trong xóm cười nói vui vẻ, vậy mà mới sáng sớm bên nhà ông đại tá hưu đã nghe tiếng cô Ba, cô vợ trẻ của ổng lớn tiếng xoe xoé chửi ai đó.
Ôi cha mẹ ơi, giọng cô trầm bổng, thánh thót  như hát hay vậy ? Chẳng rõ chửi ai chỉ nghe cô Ba cho ông bà ông vải nhà nó ăn đủ thứ sơn hào hải vị  mà ngay cả tụi đá cá lăn dưa  chợ Cầu Muối cũng không dám nhắc tới.
Tiếng chửi vang sang cả quán càphê khiến cô Phượng cave phải thốt lên :
“ Gớm…sao cô Ba chửi hay quá vậy. Chửi có bài có bản, có lớp có  lang , mà cổ chửi ai vậy chú Ba ?”
Ong Đại tá hưu càu nhàu :
“ Cô có chửi ai đâu ? Con Phượng cave chỉ giỏi đặt chuyện…”
Cô Phượng cave cãi :
“ Rõ ràng tiếng cô Ba đang chửi , cả quán nghe thấy đâu phải mình tui ?”
Ong Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Đúng rồi…tiếng cô Ba chửi rõ mà, cả tôi cũng nghe thấy, chỉ không rõ cô chửi ai thôi…”
Thằng Bảy xe ôm chợt cười rinh rích :
“ Tôi biết cô Ba chửi ai rồi. Cô chửi thằng Trung Quốc đó…”
Chị Gái hủ tiếu há miệng :
“ Í chết …mắc mớ gì cô Ba chửi Trung Quốc ?”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Thì tàu đ b to đùng ca thằng Trung Quốc mới vào biển Đông hỗ trợ cho  30  tàu cá xâm nhập Trường Sa đánh cướp cá của ta đó . Cô Ba căm thù quá nên mới chửi ra rả từ sáng giờ…”.
Ong đại tá hưu đập bàn :
“ Sao mày dám bảo cô Ba chửi Trung Quốc ? Trung Quốc và Việt Nam vừa là đồng chí vừa là anh em. Hôm rồi kỷ niệm ngày thành lập Hội hữu nghị Việt Nam – Trung Quốc, đồng chí Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân vẫn ca ngợi 16 chữ vàng và 4 điều tốt kìa…”
Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :
“ 16 chữ vàng thành 16 chữ ve chai rồi chú Ba ơi …”
Ong Tư Gà nướng vọt miệng chửi :
“ Tổ cha nó nói một đằng làm một nẻo, miệng nói “ vừa là đồng chí, vừa là anh em” mà đấu thầu ngay 9 lô dầu khí của Việt Nam, đòi thành lập thành phố Tam Sa . “Đồng chí với anh em” mà chơi đểu nhau vậy à ?”
Ong đại tá hưu quát :
“ Ong Tư Gà nướng không được nói bậy ? Trung Quốc Việt Nam là hai nước anh em, cùng có Đảng lãnh đạo, cùng tiến lên chủ nghĩa xã hội đời nào Trung Quốc lại chơi đểu ta ?”
Thằng Bảy xe ôm chợt phá lên cười :
“ Chú Ba muốn biết thằng Trung Quốc chơi đểu ta thế nào cứ về hỏi cô Ba khắc biết ?”
 Ong đại tá hưu quát :
“ Thằng Bảy xe ôm kia, mày đừng vu vạ, cô Ba gia đình cách mạng, không khi nào cô chửi Trung Quốc …”
Cô Phượng cave chen ngang :
“ Chú Ba cứ bình tĩnh.Thằng Bảy xe ôm nói rõ coi tại sao cô Ba lại chửi Trung Quốc ?”
Thằng Bảy xe ôm cười cười :
“ Tại tối hôm qua cô Ba coi truyền hình đó…”
Ong Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Mày nói gì kỳ vậy Bảy ? Truyền hình khi nào cũng nói theo  Đảng, luôn ca ngợi 16 chữ vàng. Đời nào cô Ba coi tivi lại chửi Trung Quốc  ? Mày đúng là ba xạo…”
Thằng Bảy xe ôm dõng dạc:
“ Vậy tối qua bà con có coi tivi vụ 4 thằng bác sĩ Trung Quốc làm chết một bệnh nhân rồi bỏ chạy không ? Rồi bao nhiêu phòng mạch Trung Quốc toàn bịp là bịp. Nào chữa được hiếm muộn, nào chữa di tinh, mộng tinh, sơ gan cổ chướng, ung thư tim, gan, phổi…Bệnh gì cũng chữa được tuốt luốt. Bà con mình cứ xúm vào cho nó cắt cổ. Cuối cùng tiền mất tật mang…”
Cô Phượng cave thắc mắc :
“ Cô Ba dính gì tới chuyện đó mà cổ chửi Trung Quốc…À phải rồi, tháng trước mày chở cổ vào Chợ Lớn mua “tử hà sa” tức rau thai nhi khô để về sắc uống chữa hiếm muộn, yếu sinh lý, rối loạn tình dục đúng không ?”
Thằng Bảy xe ôm lắc đầu  :
“ Chuyện đó nhằm nhò gì. Một gói “tử hà sa” có 250 ngàn thôi. Đằng này cổ mất mấy chục triệu cho thằng lang băm Trung Quốc nó cho uống thuốc làm tan u xơ tử cung khỏi mổ kìa. Uống cả chục thang chẳng thấy bớt, cổ mới đi khám bệnh viện Từ Dũ, hoá ra khối u xơ của cô không những không tan mà còn bự thêm. Mãi đến tối qua, coi tivi cổ mới biết mình cũng bị bọn Trung Quốc  lừa nên mới chửi tan hoang chẳng còn đồng chí đồng rận gì hết trơn…”
Ong Tư Gà nướng càm ràm :
“ Tao nghe nói bọn lang băm  Trung Quốc sang Việt Nam mở phòng mạch búa xua lừa đảo người Việt cả chục năm nay sao Nhà nước không đuổi cổ tụi nó đi ?”
Gã Ký Quèn  lên tiếng :
“ Nhà nước –  làm gì có Nhà nước …”
Ong đại tá hưu đập bàn :
“ Thằng Ký Quèn kia . Sao mày dám nói “làm gì có Nhà nước,” là   sao ?”
Gã Ký Quèn gân cổ cãi :
“ Tôi nói vậy đâu có sai ? Tôi hỏi chú Ba nếu có Nhà nước sao để thằng Trung Quốc thắng thầu tới 90% hợp  đồng để rồi nó ị bậy ra đấy, công trình nào cũng dở dang, bỏ hoá ? Nhà nước đâu sao để cả vạn thằng Tàu tràn sang Việt Nam núp bóng làm công nhân mà thực chất là lính tráng, nằm chờ thời cơ là đánh úp ta ? Nhà nước đâu sao để cho Tàu chiếm hết rừng đầu nguồn ? phá nát Tây Nguyên ? nuôi cá trong vịnh Cảm Ranh ? Nhà nước đâu sao để thương lái Tàu tràn sang Việt Nam mua vét nông sản phẩm ? Còn bao nhiêu chuyện thằng Trung Quốc chơi “đểu” Việt Nam. Nhà nước mù hay sao mà không phát hiện ra ?”
Ong đại tá hưu đập bàn quát :
“ Thằng Ký Quèn kìa ? Sao mày dám nói Nhà nước ta mù, hả ?”
Cô Phượng cave cười cười :
“ Anh Ký Quèn sai rồi. Anh bảo không có nhà nước thì lấy đâu ra mà mù ?”
Cả quán cười ầm ĩ, riêng ông đại tá hưu la hét om sòm…
Tổ Quốc của đảng đâu phải của tui ?



Mấy hôm nay, sắp tới ngày “thương binh liệt sĩ” , cứ mở tivi là thấy nhớ ơn  “bà mẹ anh hùng ”, rồi  cầu truyền hình Ký ức 27 tháng 7 với các đầu cầu Sàigòn ,Thái Nguyên, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Tây Ninh. Cả quán đang coi, thằng Bảy xe ôm ngáp dài quay sang hỏi ông đại tá hưu :
“ Chú Ba…có thiệt ngày xưa “ra ngõ là gặp anh hùng” không ?”
Ong đại tá hưu trợn mắt :
“ Thiệt chớ sao không ? Không anh hùng sao đánh thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ? Tao nói mày nghe, hồi đánh Pháp có anh Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai, anh hùng La văn Cầu tự chặt tay mình cho khỏi vướng víu để tiếp tục cầm súng chiến đấu…”
Cô Phượng cave cười  hắc hắc :
“ Sao nghe vô lý vậy chú Ba ?”
Ong đại tá hưu quắc mắt :
“ Sao vô lý ? Con này láo. Gương anh hùng sờ sờ ra đó, sách báo ghi rõ rành rành sao mày dám bảo vô lý ?”
Cô Phượng cười  tủm tỉm :
“ Chú Ba cứ từ từ con nói cho nghe. Con hỏi chú Ba như anh Phan Đình Giót bò tới gần mũi súng nó đã bắn cho ngã gục rồi còn đâu nữa mà đứng lên nổi lấy thân mình lấp lỗ châu mai ? “
Thằng Bảy xe ôm cười lớn :
“ Chị  Phượng có lý đó…mà cho dù có lấy thân hình lấp lỗ châu mai thì thằng Pháp nó cũng lấy mũi súng mà đẩy ra chớ . Lấp sao nổi ?”
Cả quán cười  ầm ầm. Cô Phượng cave lại cất giọng véo von :
“ Con lại hỏi chú Ba, giờ chú Ba lấy dao tự chặt tay mình đi, chú Ba còn ngồi được nữa không , hay là ngất xỉu, nằm thẳng cẳng , còn sức đâu cầm súng chiến đấu ?”
Ong Ba đại tá quát lên :
“ Mày hỏi vậy đâu có được. Lúc đó lòng căm thù địch sục sôi, tinh thần cách mạng  tuôn trào, anh hùng La Văn Cầu chặt gì mà chẳng được , huống hồ chặt tay . Còn bây giờ hoà bình rồi, mày bảo tao cầm dao tự chặt tay , chặt sao nổi ?”
Cô Phượng cave cười lớn :
 “ Vậy bây giờ công an, bộ đội hết máu anh hùng rồi sao chú Ba ?”
Ong đại tá hưu hùng hồn :
“ Còn chứ sao không ? Mới hôm qua, Chủ tịch nước đã trao Huân chương Hồ Chí Minh cho Tổng cục Cảnh sát . Rồi hồi đầu năm, Đảng và Nhà nước trao tặng Huân chương Hồ Chí Minh cho Học viện Quốc phòng . Sao mày dám nói công an, bộ đội hết máu anh hùng ?”
Thằng Bảy bỗng ôm bụng cười sằng sặc làm ông đại tá hưu giận quá, trừng mắt :
“ Sao mày cười. Bộ mày cười tao nói dóc sao cứ cười hoài vậy ?”
Thằng Bảy xe ôm dứt được cơn cười mới lên giọng cãi :
“ Con nghe chú Ba nói dzâỵ mà không phải dzâỵ…”
Ong đại tá hưu nóng mắt :
“ Mày nói vậy nghĩa là sao ?”
Thằng Bảy xe ôm cười hề hề :
“ Tức là dòng máu anh hùng ngày nay cạn hết trơn rồi chú Ba ơi…”
“ Đừng nói tầm bậy mày.”
Thằng Bảy xe ôm trợn mắt :
“ Con nói có sách mách có chứng chớ bộ. Chú Ba có biết chuyện một ông đại tá công an phụ trách tiếp dân  nhận thư bà con khiếu kiện gửi tới. Khi mở bì thư , ổng thấy có bịch ni lông chứa chất bột màu trắng xám , sợ vãi cả linh hồn , hoa mắt, buồn nôn, cứng cả hàm cả lưỡi không nói năng được, rồi lăn ra bất tỉnh  phải đưa đi cấp cứu Bệnh viện Chợ Rẫy …”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Vậy đã nhằm nhò gì. Hồi mới rồi công an , bộ đội tới cưỡng chế đầm tôm của anh Đoàn Văn Vươn , ảnh mới cho nổ thùng ga mà mấy cha sợ vãi đái, đứng chết trân có dám xông lên đâu ? Con hỏi chú Ba bây giờ nếu thằng Trung Quốc tấn công xâm lược nước ta chú Ba tính sao ?”
Ong đại tá hưu hùng hồn :
“ Thì toàn quân, toàn dân ta nhất tề nổi dậy, ai có súng dùng súng , ai có gươm dùng gươm, quyết chiến đấu bảo vệ Tổ quốc tới giọt máu cuối cùng…”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ í chết…súng với gươm bây giờ là đồ quốc cấm , công an thu hết rồi, lấy đâu ra mà quyết chiến bảo vệ Tổ Quốc ?”
Thằng Bảy xe ôm cướp lời :
“ Không có gươm với súng thì chiến đấu bằng…đôi chân vậy thôi…”
Ông đại tá hưu cau mày :
“ Mày nói vậy là sao ?”
Thằng Bảy oang oang :
“ Các quan cán bộ có nhà, có đất, có mấy trăm héc ta rừng mới lo, chớ người như em, một cục đất để chọi cũng chẳng có lấy đâu ra đất nước mà hy sinh tới giọt máu cuối cùng ? Đành phải…dzọt thôi…”
Ông đại tá hưu nổi giận :
“ Mày nói vậy có còn yêu Tổ Quốc nữa không ?”
Thằng Bảy xe ôm cười cười :
“ Thì bởi Tổ Quốc là của đảng đâu phải của tui mà tui yêu ?”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Thằng kia, sao mày dám nói Tổ Quốc của đảng ?”
Ông Tư Gà nướng lên giọng dàn hòa :
“ Thì bây giờ đảng đã nói Tổ quốc phải là  Tổ quốc xã hội chủ nghĩa,vậy chẳng phải của đảng thì của ai ?”
Cả quán cười ầm ầm. Ông đại tá hưu mắt tròn xoe, dựng ngược, chưa kịp mắng mỏ gì, cô Phược đã gọi toáng :
“ Kìa chú Ba…cô gọi kìa…về ngay không đĩa chén bay hết ra sân kìa…”
Ông đại tá hưu xanh mặt, chuồn vội ra khỏi quán.
Đặc sản "cứt trâu hoá bùn".

  
Ở Sàigòn hoạt động nào sôi nổi nhất ? Xin thưa : ăn. Chính xác, người Sàigòn ăn từ mờ sáng hôm trước tới hừng đông hôm sau, ăn ngay vỉa hè, xe buýt, ghế đá công viên, quán cóc, nhà hàng , ăn trong phố ăn đêm, ăn  trong chợ lúc nào cũng như ong vỡ tổ …
 Chẳng hiểu đêm qua ăn đâu về, gã Ký Quèn cười tủm tỉm rồi bất ngờ hỏi to :
“ Tôi đố bà con ở Sàigòn món gì ngon  nhất ?”
Có vẻ tối qua cô Phượng cave được các chú cán bộ Hà Nội bay vào đưa đi nhà hàng nên láu táu :
“ Vi cá mực…Í trời ơi…đang buồn ngủ ăn bát cháo vi cá mực là tỉnh táo liền … “
Thằng Bảy xe ôm cười  lớn :
“ Đang buồn ngủ chỉ cần cán bộ “bo” một vé là chị Phượng tỉnh queo cần gì tới cháo vi cá mực.”
Cô Phượng trừng mắt :
“ Mày thấy tao nhận “bo” một vé hồi nào ?”
Chị Gái hủ tíu đi tới can ngăn :
Thôi cô Phượng, nó giỡn chơi thôi. Mà một vé là nhiêu, Bảy ?”
Thằng Bảy xe ôm cười cười :
“ Một vé tức là một trăm đô Mỹ chứ mấy ?”
Chị Gái hủ tíu lè lưỡi :
“ Í mền ôi, “bo ” gì mà những cả trăm đô la. Thảo nào cô Phượng giàu nhất xóm. Mà người ta lấy đâu ra lắm tiền vầy cà ?”
Thằng Bảy xe ôm bĩu mỏ :
“ Trăm đô nhằm nhò gì. Mấy bà mấy cô vợ con cán bộ mua hàng hiệu đếm đô cứ xoèn xoẹt như ta đếm tiền Việt vậy kìa…”
Gã Ký Quèn trợn mắt :
“ Chuyện đó ai chẳng biết. Mà thôi, tôi đang hỏi Sàigòn món gì ngon nhất kìa !”
Ong đại tá hưu đập tay xuống bàn :
“ Món ngon nhất hả ? Trên đời này không gì ngon bằng tiết canh…chim sẻ ?”
Cô Phượng cave kêu lên :
Í chèn ơi…con chim sẻ bé chút xíu làm sao đánh tiết canh được chú Ba ?”
Ông đại tá hưu hãnh diện :
“ Vậy mới nói. Mỗi con sẻ người ta chỉ chọc vào ức nó một mũi kim được một hai giọt tiết thôi, cả trăm con sẻ mới được đĩa tiết canh. Ăn khó mới ngon là vậy đó…”
Cô Phượng cave la chói lói :
“ Sao có thứ người độc ác vậy ? Thánh thần đâu không vật chết tụi nó ..?”
Thằng Bảy xe ôm cười ồ ồ :
“ Ghê chưa ? Vậy mà chưa ai mời chị Phượng đứng ra lập Hội bảo vệ súc vật ở Saigòn …”
Gã Ký Quèn sốt ruột :
Thôi thôi đừng bàn chuyện tào lao . Tao đang hỏi ở Saigòn món gì ngon nhất kìa?”
Thằng Bảy xe ôm gãi gãi đầu vẻ suy nghĩ rồi cười hềnh hệch :
“ Ăn yến ăn vi gì cũng chẳng bằng…lòng lợn mắm tôm. Í mền ôi, giờ có một miếng hả, tợp một hớp đế Gò Đen thì phải biết…sướng đến tận chân tóc…”
Gã Ký Quèn quay sang ông Tư Gà nướng :
“ Thế còn chú Tư, chú khoái món nào nhất ?”
Ông Tư Gà nướng ngập ngừng :
“ Có món này tao ăn lâu rồi,  giờ không còn nữa …”
Gã Ký Quèn :
“ Món gì ghê gớm vậy chú Tư ?”
Onag Tư gà nướng cười cười :
“ Trâu luộc cả con…”
Cô Phượng cave la lên :
“ Trâu luộc cả con ? Í trời ơi…lấy đâu ra cái nồi bự vậy mà luộc nguyên con trâu ? Sao không xả ra mà luộc nồi nhỏ ?”
Onag Tư gà nướng cười to :
“Luộc nguyên con mới ngon chớ. Ngày xưa nước ta có cái nồi đó. Sau rồi mỗi thằng quan tham đục một miếng thế là mất tiêu cái nồi…”
Cô Phượng cave cau mày :
“ Quan nào ác vậy ? Đục nồi ra lấy đồng thì  còn ra cái giống gì ?”
Gã Ký Quèn cười hô hố :
“ Cô Phượng rõ thật thà. Ông Tư Gà nướng nói dzậy mà không phải dzậy. Cái nồi đồng bự vậy tượng trưng cho tài sản quốc gia . Giờ còn đâu nữa, quan tham đục hết trơn rồi…”
Cô Phượng cave nhắc :
Thôi thôi tốp cái chuyện nồi đồng lại. Giây cà ra giây muống sốt ruột. Giờ tới lượt anh Ký Quèn . Theo anh ngon nhất món gì ?”
Gã Ký Quèn ra vẻ suy nghĩ , sau cùng mới cười cười :
“ Theo tôi ngon nhất món…cứt trâu để lâu hoá bùn…”
Cô Phượng cave dài giọng :
“ Anh Ký Quèn nói vậy là sao ? Bố ai dám ăn cứt trâu hoá bùn…”
“ Món đặc sản này chỉ nước mình mới có và cũng chỉ dành riêng cho các quan thôi …”
Cô Phượng cave sốt ruột :
“ Ở đâu vậy anh Ký Quèn ?”
Gã Ký Quèn bật cười :
“ Ở …Tiên Lãng Hải Phòng chứ đâu. Mới đầu rầm rầm rộ rộ, đến cả Thủ tướng cũng phải lên tiếng. Giờ im re, để lâu cứt trâu hóa bùn đó …”
Ông Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Nói vậy thì bao nhiêu vụ lớn như PMU 18 ,VINASHIN , VINALINES . Lúc đầu ầm ĩ , sau cũng chỉ bắt mấy con tép riu  rồi hòa cả làng có dám động tới thằng đầu sỏ đâu ? Cũng cứt trâu hóa bùn hết rồi…”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Ông Tư nói năng kỳ vậy ? Vụ VINASHIN ngay đến Thủ tướng cũng đã nhận “trách nhiệm chính trị” , rồi VINALINES cũng đã khởi tố Chủ tịch HĐQT Dương Chí Dũng …sao dám nói cứt trâu hóa bùn ?”
Thằng Bảy xe ôm văng tục :
“ Trách nhiệm chính trị là cái con cặ…gì ? Có đền tiền không, có đi tù không ?”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Thằng Dũng nó trốn mất tiêu rồi mới khởi tố…”
Thằng Bảy xe ôm chen ngang :
“ Trốn đâu…có khi nó đang nằm Đồ Sơn ôm gái thì có…Vina “xin”, Vina “lai”…gì thì rồi cũng chìm xuống, cũng để lâu cứt trâu hóa bùn …”
Gã Ký Quèn cười ha hả :
“ Vậy mới nói nó là đặc sản ngon nhất của quan tham ngày nay mà…”
 Lãnh đạo ta đi thi Olympic (!)



                          
Mấy bữa nay xóm tôi râm ran đồn Uỷ ban Phường lập danh sách xoá đói giảm nghèo, ai thuộc diện này tháng tháng lãnh mấy triệu  tiền trợ cấp lận. Mới sáng ra, thằng Bảy xe ôm đi khách về đã ngồi quán oang oang :
" Kỳ này dân ta thoát nghèo rồi. Nghe nói ông Trương Tấn Sang đi  Nga về nó cho nhiều lắm…”..."
Cô Phượng cave cười rinh rích :
" Mày đang nói mớ phải hôn Bảy. Nếu chia tiền thì cán bộ trước , dân đứng ngó thôi …”
Ông đại tá hưu quát :
" Con cave kia, mày nói vậy là sao ? Nhà nước ta "do dân, vì dân", cán bộ ta "lo trước thiên hạ, hưởng sau thiên hạ" , tiền "xoá đói giảm nghèo" phải ưu tiên cho dân, sao mày dám nói dân đứng ngó…”
Thằng Bảy xe ôm phụ hoạ :
" Chú Ba nói đúng đó, tiền "xoá đói giảm nghèo" phải chia trước cho dân để bớt cái màn đi biểu tình , khiếu kiện đông người. Cái này kêu bằng xả sú páp ..."
Chị Gái hủ tíu sốt ruột :
" Sao cũng được, cứ có tiền là tốt rồi, như hộ nhà tôi được nhiêu ?”
Thằng Bảy xe ôm cười to :
" Í đừng vội tưởng bở. Trước tiên Nhà nước quy định thu  nhập tối đa bao nhiêu mới được gọi là nghèo . Rồi đưa ra tổ dân phố bình, lập danh sách đưa lên Phường duyệt mới may ra..."
Chị Gái hủ tíu lại hỏi :
" Như tôi nè...liệu được công nhận "nghèo" chưa ?"
Thằng Bảy xe ôm hỏi to :
" Hàng tháng thu nhập nhiêu ?"
Chị Gái hủ tiếu :
" Sao biết ? Bán cà phê, thuốc lá lai rai đủ tiền gạo mắm chứ mấy !"
Gã Ký Quèn xía vô :
" Lai rai vậy tháng cũng kiếm 5 – 600 ngàn , còn lâu mới vào loại nghèo..."
Bà Năm củ cải lên tiếng :
" Vậy tôi được  không ? Ngồi thái  củ cải gãy cả lưng, toét cả tay ngày được 20 ngàn nuôi 3 con đi học. Vậy đã được gọi là "nghèo" chưa ?"
Gã Ký Quèn lắc đầu :
" Phải tính cả thu nhập của xấp nhỏ nữa chớ bộ. Tụi nó đi học ngày có 4 tiếng còn 8 tiếng thái củ cải, tính hết cả thu nhập thì nhà bà chưa được xếp vào loại nghèo..."
Chị Gái hủ tiếu la lớn :
" Í mèn ôi, bà Năm củ cải mà vẫn chưa "nghèo" thì xóm này đâu có ai "nghèo"?"
Mọi người im thít, thằng Bảy xe ôm chợt ré lên cười hoài , cười hoài khiến cô Phượng cave gắt :
" Mày có thôi cười đi không ? Có gì cười hoài ?"
Thằng Bảy xe ôm "hích...hích" một hồi nữa rồi mới nói :
" Tôi cười  chuyện chị Gái nói xóm ta không có người nghèo đó. Có chớ sao không ?"
Cô Phượng cave kêu :
" ủa ai vậy hả ? Ai được xếp loại nghèo..."
Gã Bảy xe ôm cười to :
" Thì chính chị Phượng chứ ai ?"
Chị Gái hủ tíu phản đối :
" Cô Phượng mà nghèo...Vòng nhẫn đầy người mà nghèo ?”
Thằng Bảy xe ôm lại cười :
" Tôi nói thiệt chớ bộ. Chị Phượng nghèo quá đâu có tiền mua vải . Trên  độc một mảnh dưới một mảnh nữa, làm gì có quần có áo như người ta..."
Cả quán cười ầm. Cô Phượng cave tức quá hắt cả ly cà phê vào người thằng  Bảy làm nó la oai oái. Chị Gái cũng cười :
" Nếu vậy thì cả cô Ba vợ bác đại tá hưu cũng thuộc diện nghèo nữa..."
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
" Cô Ba vợ ông đại tá mà nghèo? Cổ nghèo thì cả xóm đi ăn mày hết..."
Chị Gái cười cười :
" Nghèo chớ sao không ? Nghèo đến độ ngày ăn có một bữa thôi kìa..."
Cô Phượng cave cười rinh rích :
" Cổ ăn một bữa để giảm ký, giữ eo . Cô Ba mà xếp vào diện xoá đói giảm nghèo thì là chuyện ngược đời xưa nay hiếm ..."
Gã Ký Quèn hứng chí :
" Thời bây giờ thiếu gì chuyện ngược đời. Như chuyện đi thi Olympic London kìa. Sàigòn có 3 vận động viên mà có tới 3 ông lãnh đạo “ăn theo”. Nào Phó Chủ tịch UBND , nào Giám đốc Sở văn hóa, nào Hiệu trưởng trường nghiệp vụ ..”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Các đồng chí đó đi để lãnh đạo sao mày dám nói “ăn theo” hả ?”
Cô Phượng cave cười cười :
“ Đúng rồi , lãnh đạo cũng đi thi chớ bộ…”
Thằng Bảy xe ôm tức tối :
“ Ba thằng lãnh đạo thi con mẹ gì ?”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Thi “ăn cháo đá bát”, thi “chọc gậy bánh xe”, “ngậm máu phun người ““qua cầu rút ván” , “hôn giày thủ trưởng”..”.
Thằng Bảy xe ôm cười hơ hớ :
“ Í trời …Thi mấy môn đó  lãnh đạo ta giành hết huy chương vàng.
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét