Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU G

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ...ĐỒ ĐỂU ( KỲ 28 )

                                                   

Con bé Gái cài lại khuy áo ngực vừa bị ông giật ra mới chịu quay ra :

“ Ong biểu cái gì ?”

“ Thuốc…trời ơi lấy lọ thuốc ở bàn …ở bàn kìa…lẹ lên không tao chết giờ…”

Nó mới nhận ra tình thế nghiêm trọng. Không uống  thuốc nhanh ông Chủ tịch chắc chết.  Nó vội nhào tới bàn vơ đại một lọ.

“ Thuốc đây ông ơi…”

Ông Chủ tịch mở mắt ra nhìn rồi rền rĩ :

“ Không phải , không phải lọ này… lọ vàng vàng kìa…”

Sau cùng nó cũng nhét được vào miệng ông Chủ tịch ba viên thuốc xinh xinh. Lúc này nom mặt ông dúm dó, tái mét, sợ hãi và yếu ớt như  đứa con nít. Rồi ông ngủ thiếp , trong mơ ông lại thấy mình oai hùng là một dũng sĩ ngày xưa, thảy lưỡi lê vào ngực tên lính Mỹ làm máu phun toé loe . Tỉnh dậy ông vẫn  thấy con bé Gái ngồi bên giường. Nó ngồi đó, ngoan ngoãn như con cừu non dâng tận miệng vậy mà mẹ kiếp, ông …đành chịu. Ong chua xót và tê tái cả người. Lần đầu tiên kể từ khi tham gia cách mạng, ông có cảm giác thất bại chứ khộng “nắm chắc phần thắng” như  bao phong trào ông thường phát động, bao công tác ông thường  điều hành mấy chục năm qua.

Mà thua ai kia chớ, thua  con oắt con giúp việc,cái đinh ốc nhỏ nhất trong bộ máy đảng và Nhà nước, đau thiệt là đau. Nỗi đau ông Chủ tịch chưa được mấy chốc, giấc ngủ lại kéo tuộtvào  mộng mị. Văng vẳng bên tai có tiếng rền rĩ của một…con khỉ. Nguyên ngày xưa, hồi ở rừng, để làm bữa liên hoan mừng Lễ kỷ niệm 5 năm ngày thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng , ông xách súng đi săn. Lần mò vào sâu trong rừng gặp  đôi vợ chồng khỉ khẹc khẹc trên cây cao, ông giương súng đòm một phát hạ ngay con cái rơi bịch xuống đất. Con đực nhào tới ông lại đòm phát nữa làm nó sợ quá, “chít, chít” chạy tuốt vào rừng. Con khỉ khiêng về cạo lông trắng hếu giống y trang đứa con nít, cấp dưỡng trổ tài nấu đủ món xào lăn, nướng, luộc … cả cơ quan được một bữa thịt ê hề. Ong hả hê tuyên bố sẽ đi tìm hạ nốt con khỉ đực. Thế rồi  chẳng phải ông đi tìm nó mà chính nó tìm tới ông. Một  đêm có tiếng sột soạt trên mái lán rồi có tiếng khỉ hú ai oán. Đúng con khỉ chồng rồi, ông xách súng chạy ra nã một phát nó chạy mất, trở vào vừa chợp mắt đã lại nghe tiếng khỉ kêu thảm thiết trên mái lán. Mấy đêm liền chẳng ngủ được, ông tức giận giao nhiệm vụ cho tổ cảnh vệ phải tiêu diệt bằng được con khỉ hỗn láo. Tối hôm sau, 4 tay súng AK nấp quanh lán, giương nòng  chờ sẵn. Quả nhiên, có tiếng lá sột soạt, con khỉ lại tới. Ngay lúc nó vừa cất tiếng hú, những tràng AK nhất loạt vang lên giòn giã. “ Nó chết rồi, nó chết rồi”…một anh cảnh vệ reo toáng, mọi người túa đi tìm xác khỉ , một bữa thịt thịnh soạn đang chờ làm ai nấy đều hăng hái, phấn khởi, người len lỏi trong lùm cây quanh nhà, kẻ trèo lên mái lán, lạ thay, tìm mãi, tìm mãi chẳng thấy nó đâu. Chắc nó dính  đạn chạy tuốt vô rừng sâu rồi, cả 4 khẩu AK bắn chụm như vầy thoát sao nổi? Đêm sau, ông yên trí lên giường, thế rồi vừa chợp mắt đã choàng dậy, lại vẫn nghe tiếng khỉ kêu. Ong nổi cáu vớ ngay khẩu K 59 nhè chỗ tiếng nó bắn liền  mấy phát. Tiếng kêu bặt hẳn, ông lên giường chưa kịp ngủ bên tai lại văng vẳng tiếng khỉ kêu . Mấy đêm liền như vậy, sợ “thủ trưởng “ ốm, bên tham mưu vạch kế hoạch săn bắt khỉ, cứ tối đến toàn cơ quan phối hợp với tổ cảnh vệ tổ chức sẵn sàng chiến đấu, quyết tâm tiêu diệt ngay từ loạt đạn đầu khi con khỉ ló mặt . Lạ thay mấy lần phục kích chẳng ai thấy gì , chỉ riêng ông cứ lên giường chợp mắt lại nghe tiếng nó hú rền rĩ. Thôi đúng ông mắc bệnh hoang tưởng rồi, cứ kéo dài chắc ông bệnh nặng, cấp trên đành rút ông về ATK (an toàn khu) điều dưỡng.

Từ ngày đó đến nay đã qua cả chục năm, kỳ lạ thay trong giấc ngủ đêm nay ông Chủ tịch lại nghe thấy tiếng khỉ kêu ai oán. Rồi khi ông vừa vùng dậy, một con khỉ to tướng, lông lá đầy mình từ đâu nhảy xổ tới giương hai tay chộp lấy mặt  làm ông kêu thét. Choàng mắt dậy ông thấy con bé Gái ngồi bên đang lay người ông gọi rối rít . Hoá ra ông nằm mơ. Ong nhỏm dậy, nhìn quanh  và nhớ lại mọi chuyện . Con bé Gái lên tiếng :

“ Ong Hai cứ thét lên làm con sợ quá…”

Ong Chủ tịch ngước nhìn  đồng hồ treo tường :

“ Hai giờ sáng rồi kia à ? Sao mày không về phòng ngủ đi. Tao không sao đâu, nằm mơ đó mà …”

“ Con chờ…ông Hai tỉnh dậy…”

Ong Chủ tịch hiểu khác đi :

“ Thôi thôi, tao lên cơn hen mệt muốn chết, giờ mày có tụt quần ra tao cũng chịu, để tối mai nghen…”

Con bé Gái chẳng nói chẳng rằng cứ ngồi ì bên giường. Ai chà, nó muốn gì nữa đây, chẳng lẽ mới sơ sơ vậy đã ngứa nghề rồi sao ? Chứ lại không ư ? Nom cái mắt với cái miệng kìa, cứ rừng rực, thôi đúng rồi, nó nứng lắm rồi, nhưng mà dứt khoát phải kiêng nha, động vào lên cơn hen nữa là… chết. Ong cương quyết đuổi nó  :

“ Về đi…mày về phòng ngủ đi…”

“ Con chờ ông Hai…”

Ong Chủ tịch chối phắt :

“ Khỏi khỏi,  tao đang mệt muốn đứt cả hơi, để tối mai…tối mai tao khoẻ rồi … tính. Mày đi đi…”

“ Ong Hai biên cho con cái giấy …”

Ong Chủ tịch trố mắt :

“ Giấy gì ?”

“ Giấy nói ông cho con tiền không nhỡ bà thấy bà đòi lại…”

Ong Chủ tịch giật bắn, lại còn thế nữa , bà phu nhân mà biết thì cả ông cũng chết, con nhỏ này lo xa thiệt. Nhưng có hoạ điên mà viết cho nó. Ong gạt phắt :

“ Khỏi khỏi…mày cứ giấu kỹ sao bà biết được ?”

“ Con phòng hờ vậy cho chắc ăn mờ…”

“ Tao không viết, mày về đi…”

Con bé Gái lì lợm :

“ Ong không viết con cứ ngồi đây, con không về…”

Ai chà chà, chưa chi nó đã tính ăn vạ . Nhìn cái mặt nó kìa, nó dám ngồi bên giường ông tới sáng mai chứ giỡn. Ừ thì viết, sợ gì. Ong xé tờ giấy ngoáy vài dòng :” Trên tinh thần hữu  ái giai cấp, tôi hỗ trợ cho cháu Nguyễn thị Gái một số tiền để cháu giúp đỡ gia đình xoá đói giảm nghèo…”. Con bé Gái cầm tờ giấy đánh vần từng chữ rồi đưa lại ông Chủ tịch :

“ Ong Hai ghi rõ số tiền cho con …”

Ong Chủ tịch bực mình :

“ Thì mày đếm đi, bao nhiêu ?”

“ Con đếm rồi…hai mươi tờ một trăm, mười tờ năm chục, tất cả là hai triệu năm trăm ngàn động…”

Ong đành phải chiều nó. Mắt nó sáng rỡ, nhét kỹ tờ giấy vào túi. Rồi khi  nó vừa dợm bước đi, ông Chủ tịch tiếc của trời kéo tay lại :

“ Nghe tao biểu đã …”

 “  Gì ?”

“ Cởi khuy áo ra tao coi…”

“ Ong Hai kỳ quá à…”

Nói vậy nhưng con bé Gái vẫn chiều ý ông Chủ tịch. Nó đang nghĩ với hai triệu rưởi này má nó có thể mua được chiếc xe nước mía đặt ở đầu xóm, ngày cũng kiếm được cả chục ngàn. Mai mốt ông Hai cho thêm nữa, biết đâu ba nó sẽ có tiền mua cái DREAM tàu chạy xe ôm. Nhưng cốt nhất là phải giấu kỹ . Giấu đâu há ? Cất trong giỏ quần áo ? Không được, nó thừa biết thỉnh thoảng bà chủ vẫn khám xét coi nó có ăn bớt tiền chợ không ? Giấu trong hốc cây trong vườn ? Cũng không được, nhỡ có ai nhìn thấy. “ Oi…đau…”, bất chợt nó la lên và đẩy đầu ông Chủ tịch ra khỏi bộ ngực trần của nó :

“ Ong Hai kỳ quá à …con đâu có sữa ?”

Ong Chủ tịch thở hào hển, hình như cơn đau thắt ngực lại tới. Ong lạnh toát cả người, nỗi lo đứt gân máu làm ông toát mồ hôi, ông vội quát :

“ Đi ngay, đi ngay…mày giết tao giờ…”

Con bé Gái tròn xoe mắt, kinh ngạc về cơn giận bất ngờ . Nó cài lại khuy áo, ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng. May mắn , ông Chủ tịch nằm ngửa ra thở dốc một lát rồi lại tỉnh táo . Oi chao ôi, lúc nãy lên cơn áp huyết, đứt mạch máu não lăn ra đấy, con nhỏ này la toáng thì đổ bể hết mọi chuyện. Thôi dẹp, dẹp, dứt khoát tránh xa nó ra không thì có ngày bất đắc kỳ tử. Vả lại còn cả đống việc Đảng giao đang chờ, dính dấp vào cái “của nợ” …có khi mất mẹ nó ghế. Quyết định thế rồi ông Chủ tịch  kiên quyết gạt bỏ  hình ảnh trần truồng như rắn lột , thay vào đó là cờ búa liềm cho tăng thêm  tính đảng suýt nữa thì tiêu tan vào chỗ kín con bé Gái . Ấy thế rồi ông lại chợt nghĩ đêm qua tối quá không thấy rõ, chẳng hiểu nó còn trọc lốc hay đã mọc…Ông vội xóa biến ý nghĩ đó đi, cố nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau, con bé Gái vào mời ăn sáng , ông dặn dò  :

“ Mày phải cất kỹ tiền tao cho , lộ ra bà biết thì mày chết. Từ nay tao có đòi thì mày phải tránh xa tao ra nghe chưa ?

“ Ong Hai đòi gì ?”

“ Mẹ con này ngu. Đòi mày cởi truồng ra cho tao tí toáy chứ còn đòi gì ? Từ nay cấm không được tới gần . Cần gì đứng cách xa nói nghe chưa ?”

Con bé Gái chẳng hiểu sao ông chủ lại yêu cầu vậy, nó cứ vâng dạ rối rít. Thôi được, ổng muốn sao cũng được, miễn còn cho nó tiền sắm cái xe cho ba nó chạy xe ôm. Có tiếng chuông gọi cổng. Ong Chủ tịch dõi mắt theo con bé Gái . Mẹ kiếp mới qua một đêm người nó đã khang khác , đít cong tớn, còn cái ngực, cái ngực như hai trái dừa xiêm…mẹ kiếp…đúng thài lài được cứt chó . Ông hớp vội thìa cháo yến cho trôi cảm giác rần rần rất dễ làm ông đứt gân máu…
  (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét