Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Vùng không khí ngột ngạt

Đọc truyện ngắn "Vùng thời tiết xấu" xong thấy nghèn nghẹn vì tình cảm đôi uyên ương trong truyện, ra vườn hoa Lý Tự Trọng ngồi thiền tĩnh tâm, nhưng cứ thấy ngột ngạt thế nào ấy. Hóa ra môi trường thời "mở cửa" nó vậy. Bèn về nhà chép bài thơ này đọc cho nó lành.





NGẠT


Võ Trung Hiếu
5pfrepzk0wprja0xlormTôi thấy mình đi qua thành phố
Còn dở hơi hơn cả đàn bò
Chỉ cần cỏ là đàn bò hạnh phúc
Chỉ cần rơm là đàn bò hoan hô
Có con đường xác xơ lẽo đẽo theo tôi
Khóc nấc lên sau những lần bị đem ra đào bới
Những vết thương nhói lên sau những xẻng xà bần lấp vội
Triệu bàn chân sớm mai lại bước vô tình
Tôi thấy những nàng Tấm thị thành
Đi chơi game show, may áo dài sát nách
Mặc xường xám vô tư đi dự hội non sông
Sáo chửa sang sông, nàng đã vội theo chồng
Tôi thấy giữa công viên là những bàn cờ thế
Những đàn ông trẻ già nét mặt đăm chiêu
Những nước cờ trí tuệ biết bao nhiêu
Mà thế sự hết quẩn rồi lại bí ?
Tôi cố hít thở bằng cái gọi là không khí
Cũng có vẻ oxy mà sao rất nặng nề
Giữa ban ngày mà nửa tỉnh nửa mê
Thành phố chắc lại đang cần dưỡng khí
Tôi giãy dụa giữa một ngày vô vị
Thoi thóp cùng tôi là cả triệu người
Đàn bò đi qua và ré lên cười
” Làm người đếch gì khổ thế ? “
18.4.2012

(Vĩnh Thuận sưu tầm - 15/01/2013 theo Quechoa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét