Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU H

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI "ĐỒ ĐỂU" ( KỲ 29)

                              
 
Gã thư ký tới trên chiếc Mẹc quen thuộc. Nhìn bản mặt hơn hớn của gã, ông Chủ tịch càu nhàu :

“ Làm gì tới sớm quá vậy ?”

“ Tối qua chú dặn về Sàigòn đưa thím với cô Kim Anh đi Vũng Tàu mà ? Với lại chú đã…quyết cái chuyện kia chưa ?”

“ Tao nghĩ kỹ rồi, thí hồ thí cháo cho êm chuyện, sang năm chạy đua vào “nhà đỏ” đỡ rách  việc. Mày cầm 5 ngàn đưa trước cho nó, nhớ phải hết sức thận trọng, để nó xỏ mũi mình là chết…”

Gã thư ký cười hề hề  :

“ Chú Hai yên trí, con làm việc chắc như…cua gạch , trước giờ xảy chuyện gì đâu ?”

“ Ay là tao dặn phòng hờ …”

Ong Chủ tịch vào phòng ngủ mở két lấy tiền. Con bé Gái đang dọn giường lấm lét liếc trộm những cọc tiền cao ngất . Trời ơi, giờ chỉ được một cọc kia là đổi đời. Ong Chủ tịch quay ra bắt gặp ánh mắt ngây dại của nó. Ong lại thấy nóng ran cả người. Ong lắp bắp :

“ Lại đây, lại đây  tao đưa tiền đi chợ …”

Ong không đặt vào tay mà chơi theo lối “bo” cho các em cave, nhét tiền vào  tận quần lót của nó. Nó cong cả người, cười rinh rích  :

“ Chú Hai chơi kiểu gì kỳ…”

“ Khẽ chứ, thằng thư ký nó nghe thấy …”

“ Chú Hai làm vầy tiền thúi hoắc, ai mà tiêu ?”

“ Không tiêu được trả lại tao…”

Nó tưởng ông đòi lại thực, vội móc tiền ra cất kỹ vào túi. Gã thư ký chờ sốt ruột không thấy ông Chủ tịch bước ra. Quái thật, đếm có 50 vé mà lâu vậy ? Hay ổng tiếc tiền đổi ý kiến rồi. Có tiếng điện thoại reo trên bàn. Gã bốc máy. Hoá ra bà phu nhân gọi về. Gã rối rít :” Vâng vâng, con đi ngay mà thím, xe chuẩn bị xong hết rồi….”. Bà còn dặn dò một hồi rồi mới cho gã đặt máy xuống vừa lúc ông Chủ tịch lừ đừ từ phòng trong bước ra. Gã xun xoe :

“ Thím vừa gọi về giục đi sớm và nhắn chú đưa thêm tiền…”

Ong Chủ tịch sầm mặt :

“ Tiền, lại tiền ? Mới cầm đi 50 triệu còn đòi gì nữa ? Bộ tao in được hả ?”

Ong quát tháo vậy thôi, vẫn gửi cho bà 20 triệu nữa. Vậy mà khi nhận từ tay gã thư ký, bà còn ca cẩm :

“ Có chừng này thôi à ? Tiền Viện phí  cho cô Kim Anh  đâu ?”

Gã thư ký cười cợt :

“ Tiền đó con đã đưa thím tuần trước rồi . Thím mau quên thế ?”

Bà phu nhân nhớ ra, món đó bà đầu tư vào xây dựng “tổ ấm” với  thày nhân điện rồi. Vậy nhưng bà chẳng lo, bà còn ối tiền  xà xẻo của ông, dấu kỹ trong ngân hàng chỉ mỗi bà biết. Chẳng hạn xây biệt thự ven sông Sàigòn bà quyết toán với ông tiền công thợ tăng năm chục triệu, tiền vật tư  tăng hơn trăm triệu…cộng  các khoản mua trang bị nội thất khác, bà “yểm” đi của ông gần hai trăm triệu. Hay tiền “lại quả” các công trình ông chỉ định thầu, thường chủ thầu không đưa trực tiếp cho ông mà qua tay bà và lần nào nó cũng thất thoát vào túi riêng  bà. Bởi vậy tiền bạc với bà là…chuyện nhỏ. Cốt sao … vui vẻ là được. Lần này  đi Vũng Tàu , tiếng là  cho tiểu thư tĩnh dưỡng, thực ra để bà  “đổi không khí” với thầy nhân điện. Cứ chui rúc mãi trong cái buồng chật hẹp cũng bực bội. Phải có biển, có cát, có ánh nắng mặt trời , có rừng thông … thì cuộc chơi mới đã.

Nghe bà báo tin sẽ đi Vũng Tàu, ông thày nhân điện run bắn cả người. Ong không lo bị lộ mặt trên bãi tắm mà lo sức khoẻ của …chính ông. Oi chao cho dù cao hổ cốt, rượu Minh Mạng…cứ mỗi lần bà tới, ông vẫn lo vãi cả mồ hôi. Mẹ kiếp, làm việc cơ quan còn có 8 giờ vàng ngọc, có nghỉ giữa giờ, đằng này mỗi lần bà tới là cứ giữ rịt ông ở trên giường cho đến khi bà phải về chỗ cô Kim Anh , ông mới được buông tha để mà nằm trên giường thở dốc. Có lần ông đã phải gọi điện cho thằng cháu :” Chết chú mất thôi cháu ơi. Tha cho chú đi, cho chú chuồn ra Bắc thôi, cứ mãi thế này chắc chết…”. Gã thư ký lại cười cùng cục :” Sướng nhất chú rồi còn gì, suốt ngày cơm no bò cưỡi chỉ có khoẻ ra chứ chết sao được ?”. Tuy thế, thỉnh thoảng ghé qua nhận tiền “ăn chia”, gã cũng mang cho ông khi thì lạng sâm, khi thì cuốn sách dậy cách giữ gìn sức khoẻ  “trong phòng the” và an ủi :” Chú cứ  gắng thời gian nữa, cháu tìm thằng khác thế mạng chú.” Có được niềm hy vọng phía trước, ông Ba Tạ mới yên tâm tiếp tục “nhiệm vụ cách mạng”. Vả lại số tiền bà phu nhân “bo” cho ông phải chia với gã thư ký, còn lại cũng chưa nhiều. Thôi  cứ  hết chuyến nghỉ mát Vũng Tàu này rồi tính.

Để che mắt thiên hạ, bà phu nhân không cho ông thày nhân điện ngồi xe Mẹc, bắt đi ta xi xuống thành phố biển, trọ khách sạn mãi trên Bãi Dâu, còn bà và tiểu thư Kim Oanh ở khách sạn 5 sao Thái Bình Dương. Ngày ngày bà chỉ đưa cô đi dạo biển quấy quá một hai tiếng, còn lại phần lớn thời gian bà hú hí với ông thày tại khách sạn Bãi Dâu. Cô tiểu thư được mẹ thả lỏng, lúc đầu cũng tức, sau lại thích  vì được tự do như gió biển. Lập tức cô gọi điện về tỉnh nhà rủ cô bạn  Tuyết Nhi tới Vũng Tàu chơi. Cô bạn gái ham vui OK liền và ngay chiều hôm sau  đã tới gõ cửa phòng Kim Oanh , tíu tít :

“ Cậu bệnh suốt từ…cái hôm đó hả ?”

Tiểu thư Kim Anh chữa ngượng :

“ Bệnh đâu mà bệnh.. . tớ ra đây đổi gió cho khoẻ thôi mà…”

Tuyết Nhi nhìn quanh hạ giọng :

“ Tớ ra đây cùng  một…hội vui lắm…”

Kim Anh hốt hoảng :

“ Lại thằng cha bữa đó hả ? Thôi thôi tớ vái…”

“ Không không, hội này trí thức đoàng hoàng, toàn các doanh nghiệp trẻ cả thôi…Cậu phải dấn thân cho bớt chất hai Lúa đi chớ …”.

Kim Anh bùi tai, ngay tối đó khi bà phu nhân vừa xẹt qua rồi lại về khách sạn  Bãi Dâu với ông thày nhân điện, cô cũng trang điểm, diện  váy áo đỏ choé vẫy ta xi tới chỗ hẹn. Hội của Tuyết Nhi đã tụ họp trong phòng ăn của khách sạn nơi cô trọ. Kim Oanh vừa bước chân vào, tiếng nhạc đã sầm sầm, tiếng vỗ tay rần rần. Tuyết Nhi lôi Kim Anh ra giữa phòng giới thiệu trong cả chục ánh mắt  đổ dồn . Hoá ra chỉ riêng Kim Anh là diện theo lối dạ hội, còn các chàng trai, cô gái ăn mặc rất giản dị nom như lớp học Anh văn buổi tối chứ không phải mini bal như Tuyết Nhi nói . Chính cô ta lúc này cũng chỉ “diện” quần zean cũ và áo pull nhầu nát. Kim Oanh trách :

“ Sao cậu xúi tớ diện đồ dạ hội tới đây ?”

“ Tớ muốn cậu tạo ấn tượng thật  đặc biệt. Nhưng mà đừng có đánh giá qua bề ngoài nha. Ngồi quanh đây toàn con cái ông lớn cả ….thấp nhất cũng Bộ trưởng…”

Kim Anh vênh mặt :

“ Thì tớ cũng con Chủ tịch tỉnh…kém gì ?”

Một gã trạc 28 tuổi, thấp lùn, da ngăm ngăm, cằm bạnh mang tới đưa Kim Anh chiếc ly, giọng trọ trẹ :

“ Nào…mời người đẹp  miệt vườn…”

Kim Anh sa sầm mặt, vừa quay lưng đi, Tuyết Nhi đã kéo lại ghé tai thì thầm :

“ Con trai Uỷ viên Bộ chính trị đấy, đừng có làm phật ý hắn…”

Gã cầm bạnh cười hô hố :

“ Nghe nói em là ái nữ đồng chí Chủ tịch tỉnh có cả trăm mẫu cao su hỉ? Giừ uống với choa một ly hỉ ? Rứa em ưng rượu tây hay rượu đế ? Thôi chơi “nước mắt quê hương” cho đậm đà tính dân tộc hỉ …” 

Kim Anh miễn cưỡng nhấp một hớp đã thấy đắng nghẹt cả cổ, ho sặc sụa. Cả đám nhậu vỗ tay la lớn :” Dzô…zdô”. Kim Oanh nhắm mắt dốc tuột ly rượu vào cổ họng. Gã cầm bạnh lại rót thêm ly nữa :

“ Ly vừa rồi uống mừng cả hội hỉ ? Còn ly này uống mừng choa hỉ ?”

Kim Anh gạt ly rượu khăng khăng :

“ Thôi thôi không uống  nữa. Em không biết uống rượu…”

Gã cằm bạnh vẫn cười cợt :

“ Không uống mừng choa thì mừng …ba em vậy “.

Cô tiểu thư giật mình :

“ Uống mừng ba em chuyện gì ?”

Gã cằm bạnh ghé tai Kim Anh nói nhỏ :

“ Ba em nhận tiền hối  lộ của đối tác  Đài Loan nờ…chiếm đoạt trăm mẫu cao su của nông trường nờ…Sắp thanh tra rồi tề…Nhưng “zdô tư” đi, choa chỉ nói ông già một tiếng là mọi chuyện êm ru bà rù…nào , uống đi…”

Kim Oanh nghe như có tiếng nổ bên tai, hoá ra mọi việc của ba cô đều bị theo dõi hết, mai mốt ổng bị bắt, gia sản bị tịch thu, đời cô sẽ ra sao ? Thằng nhóc này là con ông lớn nên mới biết rành rẽ vậy, thôi đành chiều nó. Cô nhắm mắt dốc  cạn cả ly rượu vào cổ họng. Thế rồi đến ly thứ tư thì cô lảo đảo, ngã nghiêng người làm gã cằm bạnh phải gạt hết ly tách bế cô lên đặt nằm ngửa trên bàn. Gã vỗ hai tay vào nhau :” Nào xin mời uống rượu không ly…”. Cả đám xúm lại quanh  Kim Anh. Cô kinh hoàng oằn người trong lúc tua tủa những bàn tay vươn tới giật tung hết xiêm áo cô. Gã cằm bạnh cầm chai rượu trịnh trọng rưới lên thân hình trần trụi của cô, hí hửng  : “ Nào…xin mời …xin mời…” . Kim Anh tối tăm cả mặt mũi, cố giãy giụa trong cảm giác có cả  chục con đỉa bò trên mình cô hút máu. Tuyết Nhi châm thuốc hút phì phèo đứng coi  cảnh tượng đang diễn ra. Gã cằm bạnh tới gần :

“ Nào, giờ tới lượt em chớ ?”

“ Thôi thôi, trò này xưa lắm rồi dẹp đi, bỏ hộp thuốc ra “lắc” cho vui…”

Gã cằm bạnh ra hiệu cho hai tên khiêng Kim Anh lên phòng, dẹp hết bàn ghế, phân phát  mỗi đứa một viên thuốc xinh xinh  màu hồng . Lát sau cả đám đã quay cuồng trong tiếng nhạc gào rú.
                            
(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét