Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU : KỲ 116



                                                                   (tiếp theo)



Đồng chí "cán bộ tổ chức" trợn mắt :

"Sống với "qua" sao được, "tổ chức" đời nào cho phép. Mình cán bộ lãnh đạo  phải gương mẫu chớ..."

Cô du kích dẩu mỏ :

" Gương - mẫu ? Khối ông to có hai ba, vợ kìa...Vậy mà vẫn lên bục dậy dỗ   đạo đức cách mạng..."

Đồng chí "cán bộ tổ chức' ngây mặt. Kể ra cô ta nói cũng đúng, hoà bình rồi, mặc dầu  trung ương thường xuyên nhắc nhở, tâm lý hưởng thụ vẫn lan tràn trong cán bộ , đảng viên nhất các đồng chí công tác vùng đô thị, tuy đã có vợ dưới quê vẫn lén lút tìm của lạ . Tuy nhiên cũng cần phải thông cảm với anh em, chín năm kháng chiến gian khổ, xa nhà, thiếu vắng đàn bà, hoà bình lập lại vẫn xa gia đình. Mặt khác, con gái Hà Nội hơ hớ , phần lớn dính dáng tư sản, nguỵ quân, nguỵ  quyền  nên rất cần "cán bộ kháng chiến " để dựa dẫm.

Những ngày đầu mới giải phóng, choáng ngợp vì đoàn 'quân chiến thắng " từ " năm cửa ô kéo về", các cô chọn ngay anh bộ đội làm đối tượng "tấn công". Thế là một thời " bốn túi , chân chì" - tức sĩ quan mặc áo 4 túi và đi giày da, là tiêu chuẩn hàng đầu .  Khi ván đã đóng thuyền mới vỡ mộng. 8 vạn bộ đội được gọi là chuyển ngành thực chất là một cuộc sàng lọc để "hiện đại hoá" quân đội. Đức lang quân " bốn túi, chân chì" niềm hãnh diện cho cả nhà nay "chuyển ngành" thành anh cán bộ quèn, lương ba cọc ba đồng chỉ đủ nhét miệng chính mình sao nuôi được vợ con. Thế là "người chiến thắng " trở về chẳng mấy chốc rơi xuống thân phận nô lệ cho những cô vợ người Hà Nội.

Ai đã gây ra nông nỗi ấy ?

Nguyên là các cô gái Hà Nội  vốn đã quen thấy công chức làm cho  Pháp lương cả mấy vạn Đông Dương thừa nuôi cả đại gia đình sống thoả thuê . Còn ông chồng "công chức cách mạng" nghĩ mà buồn, bóp mồm bóp miệng, cả tuần con cái không được miếng thịt. Trong nhà thì thế, ra ngoài xã hội, mọi thứ đều phải qua tem phiếu và cũng chỉ mua được thứ tầm tầm, bao nhiêu của ngon vật lạ chạy hết vào các cửa hàng cung cấp chỉ giành cho các đồng chí trung ương, ba anh chồng 'cán bộ quèn" có mà nằm mơ cũng chẳng mon men tới  . Thế là mang mặc cảm bị lừa dối, các cô vợ trút mọi bất mãn lên đầu các ông chồng  chỉ giỏi nói chuyện " đánh Tây" "tiêu diệt tập đoàn cứ điểm địch ở Điện Biên Phủ, còn "xuống đường" kiếm thêm phụ vào đồng lương "chết đói", các đồng chí "lang quân" đành chịu.

Sau đợt "bốn túi, chân chì", tiêu chuẩn chọn chồng của các cô gái Hà Nội đã thay đổi hẳn. Những "viên đạn bọc đường" của các cô nhắm tới mấy anh có bìa Tôn Đản tức chợ vua quan. Tiếc thay , chen được vào  đó, phần lớn là các "lão thành cách mạng " , thản hoặc có anh tuổi trẻ tài cao thì mấy cô nhanh tay nhanh mắt  chớp mất rồi.  Không sao cả, già thì mặc già, các đồng chí có bìa Tôn Đản dù đã qua cái tuổi " ngũ thập tri thiên mệnh" cả rồi, nhưng bù lại đa số đều chán vợ già thời tiền cách  mạng. Thế là phong trào " bà Cả dưới quê, bà Hai trên phố" ngấm ngầm lan rộng  trong cán bộ nòng cốt và  đảng đành làm lơ kẻo "mất hết cán bộ".

Ong cán bộ "tổ chức' tự cười mình, thông thường các "đồng chí Tôn Đản" trúng đạn bọc đường của các cô gái Hà Nội, còn ông lại "dính" một cô gái quê, lại là nữ du kích thành tích chiến đấu lẫy lừng mới lạ. Bây giờ, cái bụng cô ta đã lùm lùm thế kia, không giải quyết "hậu quả" kịp thời thì nguy to. Khổ nỗi con bé cứ khăng khăng giữ "khối tình" lại cho ông. Kể ra có một thằng con trai máu mủ mình  dẫu gửi vào ổ cho thằng khác nuôi cũng vẫn tốt hơn là không có. Phải tìm cách  dụ con bé chấp nhận giải pháp "thawnhf nặn bụt thằng nặn bệ:” là tốt nhất.

Ong cán bộ "tổ chức " chau mày nghĩ ngợi, chợt ông vỗ trán  hớn hở , tìm ra rồi, mẹo này nhất định con bé phải chịu, nó vốn háo danh mà. Ong tới bàn, mở ngăn kéo, rút ra tờ giấy đưa cho cô du kích :

" Công văn của Ban thi đua trung ương mới gửi về hỏi ý kiến đề nghị cho em Huân chương chiến công hạng nhất liệu có được không ?"

Cô gái mừng rỡ :

" Vậy thì 'thầy em" đánh giấy sang đồng ý ngay đi..."

Đồng chí cán bộ "tổ chức":

" Khoan đã, cứ từ từ đã..."

Cô gái phụng phịu :

" Sao "thầy em" không làm ngay đi, để chậm khối đứa thối mồm chọc gậy bánh xe xôi hỏng bỏng không..." 

Đồng chí cán bộ "tổ chức" cười cùng cục:

" Yên trí...yên trí...cứ để "qua" đạo diễn em còn được thửơng dài dài ."

Cô gái mừng rỡ :

" Thưởng gì nữa "thầy em" ? Huân chương Hồ Chí Minh à ?"

Ong cán bộ " tổ chức" :

" Không không..."qua" dự  kiến sẽ đề nghị phong em thành  nữ anh hùng quân đội..."

Cô nữ du kích xà tới ôm chầm lấy đồng chí cán bộ "tổ chức" :

" Anh hùng quân đội ? Vậy nhất thầy em rồi. Suốt đời em sẽ không quên công ơn "thầy em"..."

Ong cán bộ "tổ chức" gỡ tay cô du kích , đẩy ra :

"Ngồi nghiêm chỉnh đi....đã bảo đây là trụ sở cơ quan ...Đứa nào nó thấy thì bỏ mẹ..."

Cô du kích vênh mặt :

" Sợ gì , có đứa nào vào đây nhìn thấy thì cũng phải nhắm tịt mắt lại rồi im miệng mà rời đi chỗ khác không thì "thầy em" giết...giết..."

Ong cán bộ "tổ chức" nhìn bộ mặt rừng rực căm thù của cô du kích khi hô "giết...giết" cũng phải bật cười :

" Thảo nào cô đâm dao vào cổ thằng Tây lại còn ngoáy ngoáy nữa...thật đáng mặt nữ anh hùng quân đội..."

Cô nữ du kích sốt ruột :

" Vậy "thầy em" tiến hành ngay đi...để lâu "cứt trâu hoá bùn"..."

Ong cán bộ "tổ chức" lại bật cười :

" Cứt trâu đâu , anh hùng quân đội chớ.  Vậy nhưng "qua" bảo gì em phải nghe, không được cãi bướng ?"

Cô gái rối rít :

" Nghe..nghe..nghe..."thầy em" bảo gì em cũng nghe..."

Ong cán bộ "tổ chức" chộp ngay câu nói như mèo vồ chuột :

" Vậy mai em thu xếp về quê sửa soạn  cưới chồng ..."

Cô du kích giãy nảy :

"Lại về quê ? Lại lấy chồng ? Thế nhỡ hắn ta không đồng ý lấy em thì sao ?"

Ong cán bộ "tổ chức" cười nhạt :

" Hắn phải lấy . "Qua" sẽ có cách bắt nó phải lấy ..."

Cô du kích lo lắng :

" Cưới xong rồi hắn phát hiện ra em có bầu thì sao ?"

" Yên trí đi.... Em cứ nói cho nó biết ngay từ khi chưa cưới kìa ..."

"Nếu vậy nó không chịu cưới ?"

Ong cán bộ "tổ chức" quả quyết :

" Nó sẽ phải cưới ...bất kỳ thế nào , nó sẽ phải cưới .."

Quả nhiên cô du kích mới về làng hôm trước, hôm sau  ông Thượng, người yêu cũ của cô đã mò tới. Ong nguyên là  phái viên của trung ương về chỉ đạo quân sự ở dưới  huyện, nguyên đội trưởng đội cải cách ruộng đất , không hiểu vì lý do gì tới khi chiến tranh kết thúc rồi, ông vẫn  lẹt đẹt mãi cái chân cán bộ huyện .

Thực ra, việc ông Thượng đang từ phái viên trung ương bị giáng chức xuống cán bộ huyện có nhiều uẩn khúc chỉ riêng ông biết.

Hồi đó trên cử ông xuống một hội nghị huyện uỷ truyền đạt tinh thần “chuyển mạnh từ giai đoạn phòng ngự sang tổng phản công” . Đúng lúc ông đang thao thao bất tuyệt “ chúng ta phải…chúng ta quyết tâm …chúng ta quyết chiến….”trước một cử toạ toàn những người trực tiếp cầm súng ở một địa bàn ác liệt nhất thì bỗng nghe tin  giặc Pháp kéo tới càn quét. Thế là bao nhiêu khí thế oai hùng biến đâu mất, ông sa sẩm mặt mày, tay chân run bần bật , trống ngực đánh thình thịch làm ông Dĩ, Bí thư Đảng uỷ xã  bật cười, cử hai anh du kích  dìu ông trốn xuống hầm bí mật.

Thế rồi mặc súng ống  bên trên nổ râm ran, du kích địa phương và quân Pháp giành giật nhau từng tấc đất, ông cứ nằm dưới hầm nhắm mắt bịt tai, cầu trời khấn Phật cho du kích chống càn thắng lợi, đẩy lui được quân Pháp cứu ông ra khỏi hầm bí mật. Cứ như thế, cái đói, cái sợ cứ hành hạ ông mãi  tới gần trưa, bất thình lình ông thấy trên đầu sáng loà. Oi trời ôi một thằng tây lù lù như ông hộ pháp đứng trên miệng hầm lăm lăm  khẩu súng liên thanh xì xà xì xồ một tràng tiếng tây mà ông chẳng hiểu gì chỉ biết trèo cho nhanh lên miệng hầm, chậm trễ nó đòm cho một phát thì chết tươi. Nhìn nòng súng đen ngòm trong tay thằng tây cứ lăm lăm chĩa vào đầu, ông sợ quá khóc hu hu và bò tới trước mặt nó quỳ xuống lậy lia lịa :

“ Lậy ông, lậy ông tha cho tôi, tôi là dân thường, là công dân quốc gia Việt Nam chứ không phải  Việt Minh…”

Thằng Tây chẳng hiểu ông nói gì chỉ thấy ông lậy van lia lịa nên lại giơ súng nhắm vào ngực ông . Một tiếng nổ inh tai vang lên. Thôi rồi, thế là hết … nó bắn mình rồi, chắc là trúng giữa ngực ….chết thật rồi. Không hô khẩu hiệu Đảng, Bác muôn năm, cũng không lao tới thằng tây dùng sức tàn lực tận mà vật nhau với nó, sau này ông mới biết, vào lúc đó ông chỉ làm được  mỗi việc duy nhất là…tè ra quần. Sau cùng ông mở mắt ra,  lạ thay ông không chết mà chính  thằng Tây ngã lăn đùng. Và người bắn phát súng cứu ông lại là Dĩ, Bí thư Đảng uỷ xã, thằng cha vừa  cười cái  nhát sợ của ông và  chắc chắn hắn  đã thấy ông quỳ lậy thằng Tây.

Trở về an toàn khu, ông dự định phải tìm cách khử hắn không thì rất nguy hiểm . Mấy năm sau, ông làm đoàn trưởng đoàn cải cách ruộng đất và cái xã của Dĩ rơi đúng vào địa bàn ông chỉ đạo. Lập tức ông cho bắt rễ  một gã quét chợ, “giác ngộ” hắn trở thành cốt cán và “bồi dưỡng” hắn tố Dĩ ngày xưa là cơ sở của Quốc Dân Đảng. Chánh án Toà án nhân dân nguyên là một con mẹ bán bánh đúc ngoài chợ vốn có thù với Dĩ vì dám từ chối lời mời ngủ với mụ trong một đêm chạy giặc rét mướt. Khi tuyên án, ông ghé tới gỉ vào tai mụ :” cho phăng teo thôi”, thế là mụ dõng dạc tuyên án tử hình tên đầu sỏ phản động, ngoan cố chống phá cách mạng . Lập tức Dĩ bị dân quân trói gô kéo ra cọc bắn ngay lập tức.

Sang đợt sửa sai, người ta phát hiện Dĩ bị bắn oan, tuy nhiên không ai biết  uẩn khúc bên trong “ giết người diệt khẩu” của ông Thượng nên ông chỉ bị kỷ luật hạ tầng công tác xuống làm cán bộ huyện .

                                      (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét