Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 154



                                            (tiếp theo)



Ong Bí thư thành uỷ cười khảy :

“ Lẽ ra là vậy đó anh Sáu , lẽ ra bài báo này đã lên khuôn và tung đi khắp cả nước nhưng vì có lời đề nghị của chị Sáu nên Tổng biên tập đã gác lại, nhưng  đến phút chót..mới cách đây chừng nửa giờ thôi…Ban văn hoá tư tưởng thành uỷ lại mới điện sang yêu cầu đăng kỳ này…”

Ong Sáu Thượng nổi cáu :

“ Làm ăn như thế đấy…”

Rồi chợt thấy mình lỡ lời, dùng chữ “ làm ăn” quả  đúng thực chất nhưng lại chẳng tế nhị chút nào , ông chữa thẹn :

“ Sao chỉ đạo thiếu thống nhất vậy, bên chính quyền đã nhất trí gác lại sao bên Đảng lại cho đăng ?”

Ông Bí thư thành uỷ lên giọng :

“ Ay cái nước ta giờ nó vậy đấy ông ạ. Giữa trung ương với địa phương, giữa các Ban, ngành với thường trực thành uỷ lắm khi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cứ loạn xạ cả lên.”

Ong Sáu Thượng  cau mặt :

“ Vây theo đồng chí Bí thư có còn thương lượng được không ?”

Ong Bí thư thành uỷ vui vẻ :

“ Theo nguyên tắc chuyện gì cũng có thể thương lượng được…cái đó tuỳ thuộc ở..”

Ong ngưng lại, nhường cho người nghe suy đoán . Ong Sáu  Thượng cau mày :

“ Tôi cứ tưởng mọi chuyện bà Sáu nhà tôi đã  thoả thuận rồi ?”

Ong Bí thư gật đầu :

“ Tất nhiên, do vậy mới có cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh Sáu. Ngặt vì phút chót lại có trục trặc nên phải thương lượng thêm…”

Thật đúng là một lũ con buôn – ông Sáu Thượng chửi thầm trong bụng, mẹ kiếp nó biết mình đang cần nên ép giá đây mà. Lẽ ra ông làm mặt lạnh, tỏ vẻ duỗi ra cho bên phiá đối tác phải xuống thang, nhưng ngặt vì bà Sáu đã ra “chỉ thị” bằng mọi giá phải chặn được bài báo, bởi  vậy ông đành cố kiềm chế, nhẹ giọng :

“ Vậy theo đồng chí Bí  thư còn cần những điều kiện gì nữa  ?”

Ong Bí thư phán gọn lỏn :

“ Chẵn năm chục ngàn…”

Ong Sáu Thượng kêu lên :

“ Năm chục ngàn đô la Mỹ ? Làm sao tôi có ngay được số tiền lớn vậy ?”

Ong Bí thư cười hà hà :

“ Anh Sáu khỏi lo…anh chỉ cần ký một chữ ký nhỏ như con muỗi vào tờ giấy này là đủ…”

Ong Sáu Thượng nhìn vào tờ giấy đã chuẩn bị sẵn nội dung.Ông tròn mắt nhìn gã quái nhân trước mắt, thật không thể hiểu nỗi gã là một Bí  thư thành uỷ hay là một thằng chân  gỗ môi giới buôn bán các ảnh hưởng ? Ong nói :

“ Tôi cần hỏi qua ý kiến nhà tôi..”

“ Xin mời…”

Ong Bí thư thành uỷ trỏ tay vào chiếc điện thoại bàn . Ong Sáu Thượng quay số và lập tức bên kia đầu giây có tiếng nói của bà vợ ông :

“ Ong ký đi…Tôi biết điều kiện mới của nó rôi…ông ký đi..”

Ong Sáu Thượng thắc mắc :

“ Nhưng mà những…50 ngàn đô la ?”

Có tiếng bà gắt :

“ Năm triệu cũng phải ký. Ong cứ nghe tôi ký đi. Và phải đưa được thằng con tôi về ngay trong sáng mai …”

Không chờ cho ông hỏi thêm, bà cúp máy. Ghê thật, mấy người này làm ăn gọn nhẹ dứt khoát, hô một tiếng là hơn nửa tỉ bạc chứ bỡn ? Mà chắc loại giao dịch như bà “giải cứu” thằng con trai chỉ là chuyện nhỏ ?

 Ong đặt bút ký xoẹt. Ong Bí thư thành uỷ cầm lên nhìn chữ ký ông Sáu Thượng, vẻ hài lòng lắm rồi gọi vào trong nhà :

“ Có thằng Văn đó không ?”

Một gã còn trẻ, mặt mũi trắng trẻo chạy vào đứng nghiêm :

“ Báo cáo, có mặt…” 

Cái trò đang diễn ra vừa có vẻ hài hước, vừa kệch cỡm nhưng lại làm cho ông Bí thư thành uỷ có vẻ khoai trá. Ong gật gật :

“ Tốt tốt….mày chạy ngay sang thằng Tổng biên tập báo bảo nó bóc ngay bài  báo ấy ra. Hoàn thành nhiệm vụ báo cáo tao…”

 Gã thanh niên dập chân cái “đốp” theo tác phong quân sự, miệng hô rõ to :

“ Rõ…”

Gã chạy đi rồi, ông Bí thư quay sang ông Sáu :

“ Vậy là xong …Anh Sáu cứ yên trí về khách sạn nghỉ, sáng sớm mai ghé trại tạm giam đón cháu về . Nhưng mà khoan đã…công việc hoàn thành ta phải nâng ly chúc mừng cái đã chớ ?”

Rất nhanh từ bên trong một gã nhô ra, tay cầm chai rươự tây và hai cái ly:

“ Mình bóc tem chai X.O. này…300 USD đó anh Sáu…”

Ong Sáu Thượng miễn cưỡng cụng ly. Ong hắt ly rượu vào họng và chỉ muốn mau mau  chuồn khỏi  đây thoát cái dáng vẻ cô hồn , dị dạng của gã Bí thư thành uỷ mà gã đâu có chịu :

“ Ay không được…ăn mừng một sự kiện lớn thế này mà anh Sáu uống có mỗi một ly hạt mít đã bỏ đi đâu có được. Nào ta cạn ly này mừng cho sự ổn định chính trị của xã hội ta, mừng vị trí độc Đảng của ta mỗi ngày thêm vững chắc….”

Gã rót cho ông Sáu Thượng ly nữa và lần này lại cất giọng ngân nga :

“ Nào…ly này mừng uy tín Đảng ta trên trường quốc tế mỗi ngày thêm vững mạnh, từ chỗ là Uỷ viên không thường trực Hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc tới chỗ uỷ viên chính thức, từ vị thế một nước nhược tiểu tới chỗ nay mai trở thành một con rồng lộn ở phương Đông …”

Ong Sáu Thượng cũng đã say lắm , ông cười khà khà :

“ Đồng chí Bí thư nói nước ta là con rồng lớn hay con rồng lộn ?”

 Ong Bí thư thanh uỷ bất chợt cười  ha hả :

“ Rồng lớn chớ…nghe hai chữ “rồng lộn” nói lái thành bậy bạ quá…ha ha ha…”

Ong Bí thư thành uỷ tự thưởng một hồi cười liên thanh , nhạt thếch không hề hay biết ông Sáu Thượng đã ngủ từ tám đời. Ong lệnh cho đàn em :

“ Khiêng đồng chí Sáu vào phòng khách.  Không dùng bất cứ hình thức dã rượu nào, cứ để đồng chí ngủ tới sáng mai, 8-9 giờ mới dậy càng tốt…”

Quả nhiên, sáng hôm sau, khi nắng đã bò vào tới đình màn, ông Sáu Thượng mới he hé mắt. Đầu nhức như bủa bổ, ông cố nhớ lại mọi chuyện. Chà…tại chai X.O đây mà…thằng cha Bí thư thành uỷ này ghê gớm thật, cứ rót rượu tì tì làm mình mềm môi  uống mãi. Nhưng phải công nhận rượu quý thật.Mới ghé lên miệng chưa kịp nhấp, mùi thơm đã xông lên tận óc…Rượu như vậy mới thật là rượu quý. Uống cho say cũng bõ …’

Nghĩ rồi ông sáu Thượng nhảy khỏi giường. Lù lù trước mặt ông là tờ báo tỉnh vừa ra lò, còn thơm mầu mực  mới. Ong vội vàng quơ tờ báo và giơ lên đọc từ trang nhất toàn đăng tin “xe cán chó” cho tới trang bét toàn quảng cáo bao cao su. Ong giở đi giở lại mấy lần không thấy bài nào động tới vụ thằng Hàm cằm bạnh bắn chết người trong quán karaoke trong lúc giành gái. Chà …làm ăn uy tín thật. Một bài báo vậy, nếu ra lò chắc sẽ gây tiếng vang lớn về vụ ăn chơi sa đoạ , bất cần đời của nhóm thanh niên 8x 9x. nhất là đám con ông cháu cha. Sự thực còn theo cái lối độc Đảng hiện nay thì đám thanh niên này thả sức mà quậy phá mọi trò mất dậy mà không một Sở công an nào dám đụng tới tụi nó. Như thằng Hàm chỉ sáng mai nó sẽ được ông đưa xe tận nơi đón nó, nó lại nhâng nhâng nháo nháo coi như không có sự gì xảy ra với nó và khi có điều kiện lại sẵn sàng giết người như ngoé để bày tỏ “khí thế đập phá, ăn chơi” của tụi nó.

Ong quan sát căn phòng đêm qua ông bị quẳng vào đây mà không hay biết gì ? Mặc dù trang bị trần thiết rát giản dị nhưng lại đều là thứ cao cấp , sang trọng nên nom căn phòng “quý phải” hẳn lên.

 Ông Sáu Thượng còn đang mải ngó nghiêng căn phòng, cửa bỗng bật mở và thật không ngờ gã thư ký đầu cuốn băng lách người vào.  Ông trợn mắt :

" ủa...ra viện rồi hả ?"

Gã thư ký nhăn nhó :

" Đầu con còn nhức như búa bổ nhưng dì Sáu nhắn có chết cũng phải gượng dậy ?"

"Trời đất ơi...tao tưởng mày chết mất tiêu rồi chớ ?"

Gã thư ký nghiến răng kèn kẹt :

" Cái con nhỏ bồ nhí của chú đúng là con quỷ cái. Ối trời ơi, đời con chưa bao giờ thấy đứa con gái nào dữ như con này ? Mà sao chú Sáu chiêu mộ được nó làm bồ nhí thì chú quả siêu thật..."

Ông Sáu Thượng nhớ lại cái cảnh cô Thật nổi điên lên nhảy xổ vào cấu xé gã thư ký khiến hắn ngã bỏ ngửa, dẫy đành đạch trên nền gạch bông. Ôi chao ôi, thật không ngờ con bé con ngày xưa xinh đẹp hiền dịu như vậy phút chốc trở nên hung dữ như một con nặc nô đòi nợ thuê thì lạ thật.

Gã thư ký mặt xanh xao, tái mét, mồ hôi túa ra trên trán. Dường như gã còn đau lắm nhưng cố gượng dậy khiến gã run lẩy bẩy. Ông Sáu Thượng vội đỡ gã dìu tới bên giường :

" Mày đang còn mệt lắm hả ? Thôi cứ nằm nghỉ lát cho khoẻ lại đã !"

Gã nằm thẳng cẳng, mắt nhắm nghiền, miệng rên hừ hừ nom thật thảm hại. Thật chẳng bù cho lúc gã tán cô bé phục vụ ở cơ quan huyện uỷ, cái miệng cứ rẻo quẹo, cái mắt cứ đong đưa, ướt rượt làm con bé kia mới gặp lần đầu mà đã chết ngắc với nó. Gã nằm nhắm mắt nhưng không ngủ. Chẳng hiểu trong đầu gã nghĩ ngợi gì. Sau khi rên rỉ chán rồi gã mở mắt hỏi một câu làm ông Sáu Thượng ngớ ra :

" Ở trên đời này chú Sáu sợ nhất con gì ?"

" Mày hỏi vậy là sao ? Sao lại sợ nhất con gì ?"

" Thì con hỏi chú Sáu vậy đó ? Con rắn, con rết, con chó dại, con hổ, con gấu...chú Sáu sợ nhất con gì ?"

Ông Sáu Thượng  bật cười :

" Mày còn tỉnh không đó ? Hay đau đầu quá nên nói sảng rồi ?"

" Đau đầu thì con vẫn còn đau lắm. Nhưng nói sảng thì không ? Con đang tỉnh như sáo sậu này. Con chỉ hỏi chú Sáu ở trên đời chú Sáu sợ nhất con gì ?"

Ông Sáu Thượng cau mày :

" Tao chẳng sợ con gì cả ? Hùm beo, rắn, rết đều đáng sợ cả nhưng nó ở mãi trên rừng sâu núi thẳm có gì mà phải sợ ?"

Gã thư ký cười nhợt nhạt :

" Ấy thế mà có một con đáng sợ nhất nó lại ở sát ngay bên mình mới kinh hãi chớ ?"

Ông Sáu Thượng ngạc nhiên :

" Mày nói con gì vậy ?"

Gã thư ký cười  như mếu :

" Con ... gái  chớ còn con gì ?"

" Con gái mà đáng sợ ? Đáng sợ mà tới đâu tao cũng thấy hễ có con gái là mắt mày sáng trưng lên  sán tới tán tỉnh ?"

Gã thư ký gật đầu :

" Đó...đó..con gái đáng sợ chỗ đó đó...Mình thừa biết là phải tránh cho thật xa vậy mà nó có bùa mê thuốc lú sao đó cứ bắt mình sán lại gần để cho nó...ăn thịt ..."

Ông Sáu Thượng bật cười :

" Thế còn cái con bé nhân viên văn phòng huyện uỷ mới hôm qua mày ăn thịt nó hay nó ăn thịt mày ?"

Gã thư ký trợn mắt :

" Bộ chú Sáu tưởng con ăn thịt được nó đấy hả ? Ngược lại, nó nhai con cả xương đó..."

Ông Sáu Thượng ngạc nhiên:

" Vậy mà hôm qua tao lại cứ nghĩ : tội nghiệp con bé, lọt vào tay thằng Sở khanh này thì đời nó ra bã..."

Gã thư ký kêu lên :

" Không dám đâu, ngược lại suýt nữa nó cho đời con ra bã mới đểu ..."

Ông Sáu Thượng tò mò :

" Nó làm gì mày rồi , mày ngủ với nó bị nó lột sạch hết tiền rồi phải không ?"

Gã thư ký lắc đầu :

" Nó có lột sạch cả tiền bạc cũng chẳng ăn thua gì, cũng coi như tiền bo mình ngủ với nó thôi..."

" Vậy nó lột cái gì của mày ? Điện thoại di động hả ? :"

Gã thư ký lắc đầu :

" Ba cái đó là chuyện vặt ăn nhằm gì ...nó lấy cắp của con cái..."

Gã thư ký nói tới đó rồi im bặt. Ông Sáu Thượng tò mò :

" Nó lấy cắp của mày cái gì ? Sao mày không báo cho bà chánh văn phòng huyện uỷ ? Mà sao tao nom mặt mày tái xanh tái tử đi như vậy ?"

Gã thư ký ngần ngừ mãi rồi mới thở ra :

" Nó lấy cắp của con cái thẻ Đảng rồi..."

Ông Sáu Thượng thở phào :

" Trời đất ơi, tao tưởng cái gì ? Mất cái thẻ này thì về bảo văn phòng đảng uỷ nó làm cho cái thẻ khác. Lo gì ? Mày cứ làm đơn báo mất trong lúc đi công tác, tao chứng nhận cho ?"

Gã thư ký sợ hãi lắc đầu :

" Không, mất thẻ Đảng con không sợ, con sợ mất cái con để bên trong thẻ Đảng kìa.Mất cái đó mới đáng sợ ..."


                 (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét