Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 163

                                    (tiếp theo)


Kỳ này rõ ràng là trong nhà có ma, vậy không nhờ thằng đó còn nhờ ai ? Nghĩ chán rồi mới bảnh mắt ông đã đập bà dậy làm bà gắt :
“ Ông lại nằm mơ thấy ma nữa sao mà thúc tôi dậy sớm quá vậy ?”
Ong Sáu Thượng nhìn bộ mặt hầm hầm của vợ thấy ngán ngẩm . Ong định buông trôi hết mọi chuyện, sáng nay vào cơ quan ông sẽ vẽ ra kế hoạch đi thăm các tỉnh miền trung, mặc xác mọi chuyện ở nhà. Nào chuyện thằng Hàm, nào chuyện ma hiện hình , mặc xác tất cả cho bà lo, ông chuồn đi cho rảnh nợ.
Tuy nhiên ông vừa dự định vậy, bà đã kéo tay ông :
“ Ong nghĩ cái gì mà đực mặt ra vậy  ? Đêm qua thằng Hàm có ngủ được  không ?”
Ong bực mình :
“ Nó đánh một giấc thẳng cẳng từ tối đến sáng , chỉ có tôi là suốt đêm không chợp mắt được  chút nào thôi …”
“ Làm sao không ngủ được ?”
Ong than vãn :
“ Trời ơi… không hiểu sao cứ chợp mắt là tôi lại thấy thằng thành uỷ viên  hiện ra đòi đền mạng cho con gái và cả  hắn nữa.”
Bà Sáu Thượng dịu giọng :
“ Vậy ra ông thấy ma hiện hồn thật à ?”
Ong trợn mắt :
“ Thật chứ sao không ? Tôi hỏi bà cái chuyện bà cho tay chân đầu độc lão thành uỷ, ngay đến tôi bà có cho biết đâu ? Đúng không ?”
Bà vợ ông Sáu Thượng hỏi dồn :
“ Thật à ? Nó nói cả chuyện ấy à ? Làm sao nó biết nhỉ ? Không lẽ có ma thật à ?”
“ Đến thế mà bà vẫn chưa tin hả ? “
Bà Sáu lặng đi suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu :
“ Không…tôi không tin…trong chuyện này chắc có bí ẩn gì đây ? Không biết có phải thằng tay sai của tôi nó trống miệng đến tai ông không ?”
Ong Sáu Thượng lắc đầu thất vọng, ông thật không ngờ bà vợ ông lại cố chấp đến thế. Bộ bà tưởng cái mớ lý thuyết duy vật người ta cố nhồi vào đầu bà có giá trị lắm à ? Bà cứ khăng khăng không chịu tin có ma, ngược lại bà còn trách ông :
“ Ong là trùm cộng sản mà lại  mê tín dị đoan kể cũng lạ ”
Ong Sáu Thượng cười nhạt :
“ Vậy bà tưởng chỉ có mình tôi là mê tín thôi hả ? Bà cứ để ý ngày rằm, mồng một coi…toàn xe con đời mới sáng choang chở vợ con các ông lớn đi chùa, đi đền rầm rập kia kìa. Dân nó biết cả đấy nhưng vì mình bịt miệng nên nó không dám hó hé , nhưng trong bụng nó chửi mục mả kia kìa….”
Bà xem ra khó mà thuyết phục được ông , đành buông xuôi :
“ Thôi tôi cũng đành theo ông. Vậy ông định giải quyết sao ?”
“ Bà còn nhớ thằng Bảy Dự không ?’
Bà Sáu Thượng có vẻ suy nghĩ rồi vỗ trán :
“ Phải cái thằng tự phong là “Giám đốc Công ty tư vấn phong thuỷ trong xây dựng nhà “ không ?”
Ong Sáu gật gật :
“ Đúng thằng đó đấy…”
“ Vậy thì tôi còn lạ gì …nó là thằng vua bịp moi tiền vợ con mấy ông lớn. Bà nào bà nấy tin nó sái cổ. Nghe nói nó thông thạo cả tử vi, bói dịch, coi tướng mạo rồi còn biết cả địa lý, phong thuỷ nữa kìa…”
“Thằng này nó không bịp đâu, nó giỏi thật đấy…tôi định mời nó tới lập đàn tràng yểm bùa trừ ma tại cái phòng dưới  nhà ấy…”
Bà Sáu Thượng giật mình :
“ Ay chớ… thuê nó tới làm chuyện đó nó nắm được bí mật của mình sau nó tống tiền thì nguy. Thôi thôi ông đừng có dại…”
Ong Sáu Thượng gân cổ cãi :
“ Đời nào tôi lộ chuyện cho nó biết. Mình cứ nói không hiểu sao cái phòng đó có ma hiện hình rồi cứ để mặc nó làm gì thì làm …”
“ Ong ngây thơ lắm… nó lập đàn tràng trừ ma cho ông tất nhiên phải hỏi phòng này có ai chết oan không ? Có ai tự tử không ? Ma hiện hình ra sao ? Con trai hay con gái ? Già hay trẻ ? Hình dong ra sao ? Vậy làm sao ông dấu được  nó ?”
“ Thì tôi bịa ra một câu chuyện vu vơ nào đó, bảo ma hiện lên là một ông già chẳng hạn…”
Bà Sáu Thượng bật cười :
“ Ong dối thày như vậy thì pháp thuật sao mà linh . Và rồi nhỡ thằng Bảy Dự nó có tài gọi hồn ma lên thật , hồn ma nó tố cáo thằng Hàm bóp cổ con gái nó ra sao, ông chạy tội cho nó như thế nào thì ông tính sao ?”
Ong Sáu Thượng sợ toát mồ hôi :
“ ừ nhỉ, bà nói tôi mới nghĩ ra, mình cho thằng Bảy Dự nó gọi được hồn bố con thằng thành uỷ lên để nó tố cáo mình thì chết, đúng là gậy ông đập lưng ông…”
Bà Sáu Thượng cười cười :
“ Tôi không tin có chuyện đó đâu. Cả hai đứa đều đã chết mục xương ra rồi, hồn vía đâu mà hiện lên tố cáo mình nữa…”
Ong Sáu Thượng không dám cãi vợ nhưng trong bụng vẫn bán tín bán nghi.  Sáng hôm sau từ cơ quan về, ông nói lái xe ghé trụ sở Công ty của Bảy  Dự. Theo đúng địa chỉ, xe dừng trước một ngôi nhà đồ sộ , mặt tiền  phố lớn, trương bảng hiệu chữ to :
Công ty trách nhiệm hữu hạn
   Tư vấn phong thuỷ  Đài Bắc
      Pháp sư Trần văn Dự .
Ai chà chà…như thế này thì loạn thật . Nhà nước ta ngày nay cho phép kinh doanh cả chuyện coi đất coi cát, hướng bếp hướng nhà . Vậy  còn đâu chủ nghĩa duy vật biện chứng cái xương sống của chủ nghĩa Mác Lênin, kim chỉ nam của Đảng ta nữa kìa.
Ong Sáu Thượng vừa bước vào Công ty, một cô váy ngắn cũn , đeo biển xanh ghi rõ chức vụ “ Thư ký Giám đốc” đã chạy ra . Ong vừa xưng tên, cô đã vội vàng mời ông vào phòng khách chờ pháp sư đang dở chút việc quan trọng, hẹn xong việc sẽ tiếp ngay.
Ong sáu Thượng tò mò đưa mắt nhìn quanh phòng. Trên tường chính giữa treo một bức tranh vẽ một ông già tàu râu ria xồm xoàm nom có vẻ như một đạo sĩ, xung quanh treo toàn hình vẽ các quẻ trong kinh dịch nom rối cả mắt, rồi thì những câu  thần chú được viết theo kiểu thư pháp dù đã trợn cả mắt lên đọc ông Sáu cũng chẳng hiểu nó là chữ gì.
Ong Sáu còn đang bỡ ngỡ chẳng hiểu sao mới có thời gian ngắn  mà thằng cha Bảy Dự này đã nhảlên Giám đốc một Công ty có văn phòng sang trọng vậy rồi  , ĐM cái thời này, đâu đâu cũng thấy chó nhẩy bàn độc, cô thư ký đã quay trở lại, theo sau là một người mặc comlê, thắt cavát, nom sang trọng như ngài đại sứ. Trời đất ơi, tưởng ai, thằng Bảy Dự, vốn sống lén lút bằng nghề tử vi, bói toán, chẳng hiểu sao nó phất nhanh vây ? Nhìn thấy ông Sáu Thượng, gã Bảy Dự vội phóng tới, nắm lấy cả hai tay, lắc rối  rít :
“ Trời đất ơi…tưởng ai…hoá ra anh Sáu…sao anh cần gì không điện thoại cho thằng em để em tới tận nơi, anh quá bộ xuống đây làm gì cho khổ…”
Ong Sáu Thượng chờ gã qua được cơn “tình cảm thắm thiết ” mới cất giọng :
“ Hôm nay rảnh…tớ ghé thăm đâu có sao ?”
Gã bảy Dự thừa biết ông Sáu đang có việc phải nhờ cậy đến gã nên mới quá bộ tới đây, nếu không thì đừng hòng, bởi lẽ người như ông Sáu vốn là trụ cột trong công tác văn hoá tư tưởng mà lại tới giao du với một cha phong thuỷ, pháp sư gọi tuột ra là bói toán, tử vi, tướng mạo thì còn ra cái thể thống gì ?                                                                    
Nếu vậy phải khôn khéo cho ông Sáu đỡ ngượng khi phải hạ cố tìm tới gã, Bảy Dự nghĩ bụng vậy rồi khom cả người xuống, dắt tay ông Sáu Thượng vào phòng Giám đốc. Khác hẳn phòng của người đứng đầu các Công ty kinh doanh khác, phòng Giám đốc của Bảy Dự lại giống như  điện thờ của mấy bà đồng vẫn dụ khị  con công đệ tử tới sì sụp khấn vái.
Ong Sáu Thượng ngỡ ngàng thấy mọi thứ đồ đạc trong phòng đều sơn son thếp vàng, từ khung tranh vẽ một ông thầy tàu mắt trợn ngược, râu ria xồm xoàm bày trên trang thờ cho tới bộ xa lông mời khách ngồi và những hoành phi, câu đối treo ngang dọc khắp phòng. Trên tường ngay đối diện chỗ khách ngồi  treo một tấm hình bát quái khổng lồ to bằng cả chiếc chiếu . Bốn góc nhà dựng bốn bức tượng nom dữ dằn như tượng ông Ac. Và bất ngờ hơn quả là bên hông trang thờ có treo một cái lồng bên trong có một chim nhỏ như chim sâu ủ rũ đậu bên cạnh cóng sứ, im lìm như đã chết, chỉ còn lại cái xác nhồi bông. Cách bài trí trong phòng rõ ràng nhằm “khủng bố” tinh thần tất cả những ai đã bước chân vào đây còn mang theo chút ngờ vực, báng bổ uy tín của thầy Bảy Dự.
Sau khi để cho ông Sáu Thượng ngắm nghía hết căn phòng, Bảy Dự mới cất giọng :
“ Hồi này anh Sáu lo lắng  nhiều việc của trung ương lắm hay sao mà thần sắc hơi bị kém ?”
Ong Sáu Thượng giật nảy mình, vội hỏi :
“ Trung ương thì bao giờ chẳng lắm việc , nhưng đã có các đồng chí bên Ban Bí Thư  giải quyết hết rồi nên có gì đáng phải lo lắm đâu…”
Gã Bảy Dự gật đầu :
“ Đúng đúng…thoạt nom cũng đủ biết anh Sáu xuống sắc không phải vì lo việc Đảng việc Chính phủ mà là lo việc riêng !”
Ong Sáu Thượng lại giật mình :
“ Việc riêng ? Việc riêng có cái gì đâu mà phải lo ?”
Gã Ký Quèn lắc đầu, bất ngờ chụp lấy bàn tay ông Sáu xoè ra giơ lên coi :
“ Anh Sáu đừng dấu em…trong lòng anh Sáu đang canh cánh một nỗi lo gia đình….”
Ong Sáu Thượng trố mắt :
“ Nỗi lo gia đình ? Mày thử nói rõ tao coi nỗi lo gia đình đó là cái gì ?”
Gã Bảy Dự giơ tay lên bấm bấm rồi cất gịng thao thao :
“ Anh Sáu đang chịu chi phối bởi luật tích tiệm…như người xưa có nói tôi mà thí vua, con mà giết cha đâu phải phát lộ  một  sớm một chiều mà do tích tụ lại dần dần đến đỉnh điểm thì mới nổ ra…Nỗi lo của anh Sáu cũng vậy…nó do tích tiệm  nhiều thứ lần lần từ trước tới nay…”
Ong Sáu Thượng tái mặt :
“ Mày có thể nói rõ hơn nỗi lo của tao cụ thể là gì được không ?”
Gã Bảy Dự nghiêm mặt :
“ Nếu em chỉ nói suông chắc chắn anh Sáu sẽ không tin đâu. Nhưng nếu em  đưa ra những bằng cớ thuyết phục thì anh Sáu không được cãi em nhé…”
Ong Sáu Thượng giật nảy người :
“ Bằng cớ xác thực ? Lấy đâu ra ? Mà nó là bằng cớ gì ?”
Gã Bảy Dự hốt nhiên  trầm hẳn mặt xuống, miệng lầm rầm kiểu như niệm chú rồi bước tới trang thờ thắp nén nhang vái lia lịa. Ong Sáu Thượng còn đang ngơ ngác ngó nhìn , gã đã vẫy tay :
“ Anh Sáu lại đây…       “
Ong Sáu Thượng bước lại gần trang thờ, trong lòng hoang mang chẳng hiểu thằng cha “phù thuỷ” này giở ra phép thuật gì đây. Gã Bảy Dự đốt một nén nhang đưa cho ông Sáu :
“ Anh Sáu cắm nén nhang này lên trang thờ rồi vái ba vái…”
Ong Sáu Thượng làm theo lời Bảy Dự như một cái máy. Chờ ông Sáu vái xong, gã lấy trên trang thờ xuống một cái hộp gỗ chạm trổ tinh vi trao cho ông :
“ Anh mở ra đi !”
Tim ông Sáu Thượng đập thình thịch. Cái quái gì trong cái hộp này vậy ? Ngộ nhỡ nó là một vật gì đó của lão thành uỷ viên hoặc của con gái lão thì thật chắc phải bỏ của chạy lấy người. Ong Sáu Thượng còn đang ngập ngừng, gã Bảy Dự đã giục :
“  Mở ra đi…anh cứ mở ra đi…”
Ong Sáu Thượng run bắn cả người nhưng cũng liều mở nắp hộp. Tưởng gì, bên trong có một cỗ bài giống y như cỗ bài tổ tôm, chỉ khác mỗi quân bài là một tờ bìa mỏng gấp lại mà thành. Gã Bảy Dự  nghiêm giọng :
“ Đây là những quân bài bản mệnh của mọi người. Anh Sáu cũng là một quân trong cỗ bài này. Bây giờ anh tráo bài đi, mình sẽ tìm ra quân bài bản mệnh của anh…”
Ong Sáu Thượng ngoan ngoãn theo lời gã Bảy Dự, cầm cả bộ bài tráo đi tráo lại nhiều lần. Sau cùng gã Bẩy Dự  cầm lại cỗ bài, kêu to :
“ Thôi được rồi…thôi được rồi…”
Lão Bảy Dự bước tới với xuống cái lồng chim đặt lên trang thờ. Ong Sáu Thượng tròn mắt nhìn con chim nhỏ nhảy nhót, bụng thắc mắc không hiểu thằng cha này giở ra cái trò gì. Đột nhiên gã Bảy Dự thắp ba cây nhang rồi cầm trong tay múa vòng vèo, nhẩy cẫng lên, miệng la hét đọc thần chú. Lát sau gã cắm cả ba cây nhang lên lồng chim rồi bảo ông Sáu Thượng :
“ Anh xoè hai bàn tay ra…”
  Gã đặt cỗ bài lên lòng bàn tay ông Sáu Thượng, gí sát lại cửa lồng chim rồi quát lên :
“ Anh nhìn đây…”
Vừa nói dứt lời gã đã mở cửa lồng, con chim lúc lắc cái đầu rồi nhảy ra ngoài  bay tới cỗ bài, mổ ra một cây . Ga Bảy Dự cầm lấy quân bài, thưởng cho con chim một hạt thóc. Nó mổ trên tay gã rất thành thạo rồi bay trở lại trong lồng. Gã Bảy Dự đóng cửa lồng và lại treo lên tường vào chỗ cũ.  Ong Sáu Thượng cử ngẩn ngơ nhìn cái trò chim mổ quân bài kỳ lạ đó. Thật đúng là một tiếc mục xiếc. Chắc hẳn gã phải dầy công huấn luyện cho con chim.
Gã Bảy Dự cầm quân bài giơ lên :
“ Quân bài bản mệnh của anh đây. Anh mở ra coi đi…”
Ong Sáu Thượng cầm lấy quân bài hay đúng hơn là tờ bìa mỏng gấp lại làm tư. Ong vừa định mở nó ra, gã Bảy Dự vội ngăn lại :
“ Khoan đã… em phải nói trước với anh Sáu bên trong quân bài này sẽ có  hình vẽ anh Sáu và những gì anh Sáu đang trải qua.”
Ong Sáu Thượng tỏ vẻ không tin :
“ Vẽ tao à ? Lại vẽ cả những gì tao  đang trải qua à ? Có thật không đấy ?”  
Gã Bảy Dự  cười bí hiểm :
“ Vậy anh mở ra coi đi…”
Ong Sáu Thượng run run tay mở quân bài. Ong nhìn thấy hình vẽ một người nằm trên giường và  một người đang đứng ở đầu giường nhìn lom lom vào mặt ông ta. Ong Sáu Thượng tái mặt :
“ Như thế này là thế nào. Người nằm là ai ? Người đứng là ai ?”
Gã Bảy Dự nhếch miệng cười :
“ Người nằm là anh Sáu đang ngủ đó. Còn người đứng là người trong mơ…”
Ong Sáu Thượng hỏi giật giọng :
“ Người trong  mơ ? Người đó là ai vậy ?”
Gã Bảy Dự lắc đầu , mặt trở nên rất trầm trọng  :
“ Thiên cơ bất khả lậu, việc này em không thể cho anh Sáu biết được, tổn thọ cho em lắm….”
Ong Sáu Thượng thúc giục mấy gã vẫn trơ trơ. Sau cùng ông nằn nì :
“ Thôi mà…cậu  cứ cho tớ biết rồi muốn gì tớ cũng chiều…”
Lúc đó gã Bảy Dự mới ra vẻ lấm lét , thì thào vào tai ông Sáu Thượng :
“ Chắc là một hồn ma đang thụ  án ở dưới âm phủ  nhưng vì là oan hồn nên chưa giải thoát được, hắn nhất quyết nấn ná lại đòi mạng … “
                                        (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét