Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 146

                                 (tiếp theo)


Ong Sáu Thượng giật mình ngước nhìn. Mặc dầu gã thư ký đã kể về  vợ ông Bí thư xấu nhất tỉnh, “xấu hơn cả Thị Nở”, nhưng vẫn không ngờ trên đời lại có người đàn bà dị tướng đến thế. Dường như bà mụ đã say xỉn trong lúc “nặn” nên hình thù mới méo mó như vậy. Sự cân đối, tỷ lệ của các kích thước trên người bà hoàn toàn khác với người bình thường. Một cái mũi quá ngắn và quá nhỏ trên một khuôn mặt dài ngoẵng , đôi mắt nhỏ gần sát nhau trên một vầng trán to bè.
Ong Bí thư huyện nghe vợ hét vội vàng rụt tay lại, vứt bút lên mặt bàn, ngơ ngác như đứa bé bị mẹ bắt gặp ăn vụng kẹo. Gã thư ký sợ hỏng việc, vội vàng lên tiếng :
“ Đồng chí ký đi chứ…ta đã thống nhất rồi mà…”.
Bà vợ ông Bí thư huyện sấn tới làm ông Sáu Thượng hoảng sợ, lùi ngay lại. Bà giằng lấy tờ biên bản trên tay ông Bí thư huyện xé soàn soạt :
“ Ký sao được mà ký ? Mạng đổi mạng, thằng đó giết con tôi nó cũng phải ra Toà lĩnh án tử hình…”
Ong Bí thư huyện không kịp ngăn lại đành xin lỗi ông Sáu Thượng và xin lui lại ít ngày để ông thuyết phục vợ. Gã thư ký lấm lét nhìn bà vợ Bí thư huyện dữ dằn như con cọp cái mất con . Gã biết không sao lay chuyển được   nên lôi tay ông Bí thư huyện ra góc nhà thì thào gì đó. Ong Sáu Thượng tranh thủ đấu dịu :
“ Thưa bà….tôi biết việc này rất nhạy cảm … con bà cũng như con tôi…cháu nó mất đi ai không đau lòng…nhưng … một đứa đã nằm xuống rồi…không lẽ lại thêm …lại thêm đứa nữa…”
Bà vợ ông Bí thư huyện trừng mắt :
“ Giết người phải đền mạng…có gì nhạy cảm với không nhạy cảm ?”
“ Thưa bà đúng lý  ra thì vậy ? Nhưng xin bà hãy rủ lòng thương cháu nó….trót dại…”
“Tôi thương con ông thì ai thương con tôi ? Nó gây tội ác nó phải đền tội…”
”Thưa bà …chẳng qua là súng bị cướp cò… chứ cháu nó cũng không cố ý ..”
Bà vợ ông Bí thư huyện như lửa đổ thêm dầu :
“ Ai bảo ông là súng cướp cò. Hôm làm biên bản rõ ràng thằng con trai ông cầm súng bắn thẳng vào ngực con trai tôi. Sao bây giờ ông lại bảo cướp cò ? Có phải ông cậy thế cậy thần sửa lại biên bản rồi không ?”
Ong Sáu Thượng sợ hãi :
“ Ay chết ….sao bà nói vậy ? Biên bản vẫn lưu ở trực ban hình sự Quận công an ai mà dám sửa ?”
Bà vợ ông huyện uỷ chỉ mặt ông Sáu Thượng :
“ Tôi báo trước ông biết. Ong mà giở trò chạy án gỡ tội con trai ông, tôi sẽ kiện lên trung ương. Tôi còn lạ gì mấy ông. Như cái vụ thằng con cán bộ công an phóng xe đè chết hai con nữ sinh trên đường  Láng- Hoà Lạc đó. Các ông giở đủ trò ma mãnh, đểu giả xoá tội cho nó . Nào làm hiện trường giả, nào viết lại biên bản, nào mua chuộc, đe doạ nhân chứng…Không thủ đoạn nào là không giở ra làm gia đình người ta kiện lên kiện xuống mấy năm nay. “
Ong Sáu Thượng kinh ngạc nhìn người đàn bà. Bà không còn cái vẻ dở tỉnh dở điên nữa. Bà nói năng dứt khoát, mạch lạc như công tố viên tại Toà làm ông Sáu Thượng ngồi ngây đơ . Ong kiên nhẫn nghe, chờ người  đàn bà  xả hết giận , ông mới nhẹ nhàng :
“ Thưa bà…tôi chắc  Toà án họ xử nghiêm lắm…cái vụ Láng – Hoà Lạc này xử đi xử lại mấy lần suốt từ Quận lên thành phố Hà Nội, hết xử sơ thẩm lại phúc thẩm…cuối cùng cũng có xử tăng nặng tội cho bị cáo được đâu…”
Ong Sáu Thượng tưởng nói vậy sẽ làm nhụt chí người đàn bà không ngờ ngược lại, bà ta càng nổi giận :
“ Vụ đó do thằng Phạm Chuyên Giám đốc công an Hà Nội bao che cho đàn em chứ vụ con tôi bị sát hại rành rành ra đấy, đứa nào dám bóp méo sự thực tôi sẽ kiện lên Ban Bí thư…”
Ong Sáu Thượng càng  ngạc nhiên. Ông nhớ bà vợ ông ở nhà. Hoá ra thời nay vợ các đồng chí cán bộ lãnh đạo dù ở cấp huyện hay cấp trung ương cũng đều không chịu nép mình trong phòng the, lo chuyện nội trợ, săn sóc chồng con mà đều nhảy xổ ra cơ quan bao hết công việc chồng , nắm vững chính trường không thua gì đấng mày râu . Như bà Bí thư huyện này cũng đáo để chẳng kém gì vợ ông, bao nhiêu việc Đảng, việc Nhà nước bà nói vanh vách, tường tận còn hơn cả mấy ông trong thường vụ huyện uỷ.
Gã thư ký đã thì thào xong với ông Bí huyện uỷ, quay sang ông Sáu Thượng :
“ Ta về thôi chú…”
Ong Sáu Thượng ngạc nhiên :
“ Đã lấy được  giấy bãi nại đâu mà về…”
Bà vợ ông Bí thư huyện chen ngang :
“ Về là đúng rồi. Ong có nói đến gãy lưỡi cũng chẳng ăn thua gì đâu. Ong về bảo mẹ nó chuẩn bị tinh thần mà đi thăm nuôi con…”
Ong Bí thư huyện uỷ líu ríu xin lỗi ông Sáu Thượng rồi tiễn chân ông ra cổng. Xe rồ máy chạy khỏi nhà ông Bí thư huyện, ông Sáu Thượng mới quay sang nạt gã thư ký :
“ Mày đi tiền trạm điều đình thế nào để đến nỗi con vợ thằng  Bí thư huyện nó mắng tao như mắng chó vậy ?”
Gã thư ký lè lưỡi :
“ Oi trời ôi…con mẹ này dữ quá. Thật không thể ngờ được miếng ăn đến mồm rồi còn văng ra. Lão Bí thư chỉ ký sớm một phút là mình xong việc rồi.”
“ Tao tưởng là giấy má sẵn sàng rồi mình chỉ ghé lấy thôi ?”
Gã thư ký thở dài sườn sượt :
“ Thì con cũng tưởng vậy. Ngờ đâu lão Bí thư huyện sợ vợ đến thế ? Nó mới quát cho một câu  đã sợ vãi cả linh hồn…”
Ong Sáu Thượng trách :
“ Lẽ ra việc tày đình thế này mày phải gặp thương lượng với cả hai vợ chồng mới chắc ăn…”
“ Thì ai có ngờ “lệnh ông không bằng cồng bà”. Nhưng mà con đoán chắc lão Bí thư huyện không dám nói hết với vợ về cái án đang treo trên đầu lão. Nếu nói ra  chắc chắn bà vợ sẽ tra hỏi hết các khoản chia chác được do bảo kê cho lâm tặc . Mà con dám cá với chú Sáu một ăn mười là lão ếm đi nhiều khoản, ít ra cũng một nửa  làm quỹ riêng không nộp hết cho vợ. Bởi vậy bà vợ cứ tưởng hồ sơ chồng mình sạch sẽ lắm…”
Ong Sáu Thượng bực bội :
“ Vậy sao mày không gặp riêng mụ ta nói toẹt hết ra cho mụ ớn xương sống giục chồng ký vội…”
Gã thư ký mỉm cười :
“ Con chẳng cần gặp. Cứ để cho ông Bí thư huyện đóng cửa thú tội với vợ. Lão này nghe con nói toạc ra hết hồ sơ của lão nên sợ đái cả ra quần. Bởi vậy mình vẫn không phải về tay không đâu ?”
Ong Sáu Thượng  ngạc nhiên :
“ Mày nói vậy là sao ? Mụ vợ nó quyết liệt thế sao lấy được giấy bãi nại ?”
Gã thư ký cười rất tươi :
“ Chú Sáu yên trí đi. Con giải quyết xong xuôi hết rồi. Giờ mình ghé văn phòng huyện uỷ chờ ông Bí thư trốn được vợ sẽ phóng ngay ra đó ký giấy cho mình cầm về…”
Ong Sáu Thượng lắc đầu :
“ Vậy mới có chữ ký của chồng thôi, còn phải  của vợ nữa thì giấy bãi nại mới có giá trị…”
Gã thư ký cười toét miệng :
“ Thì ông chồng sẽ thay vợ ký chứ sao ? Vợ chồng gần gũi bắt chước chữ ký của nhau dễ ợt…”
Ong Sáu Thượng gật đầu :
“ Cũng phải giải quyết  thế mới xong việc…”
 Xe chạy qua dẫy phố buôn bán khá sầm uất rồi ghé vào một khu dinh thự. Thật không ngờ trụ sở đảng cấp huyện ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này mà cũng  xây to như cái nhà hát. Oi mẹ ôi, cũng một cái cổng lớn có lính gác, cũng qua một khu vườn chẳng khác gì công viên , hai bên đường treo la liệt tranh khổ lớn vẽ Mác, Lênin với Hồ Chí Minh cùng với các khẩu hiệu ca ngợi  cộng sản , ca ngợi chủ nghĩa xã hội đỏ rực cả một vùng che khuất hết cây xanh khiến ông Sáu Thươnựg vừa chui ra khỏi xe đã loá cả mắt. Ong nhẩm trong bụng ở cả cái nước này không biết có tới mấy chục ngàn cái dinh “đảng uỷ huyện” tốn kém và đồ sộ đến thế này. Đó là chưa kể trường đảng, nhà bảo tàng cách mạng, trụ sở đoàn thanh niên, công đoàn, phụ nữ…Oi thôi thôi, riêng dinh thự của khối chính trị đã ngốn hết của dân không biết bao nhiêu tỉ rồi, nếu tính cả trụ sở của các cơ quan chính quyền như trụ sở Uỷ ban nhân dân các cấp, các Sở, Ban, Ngành thì còn lớn đến đâu ?
Nội “cái ở” của đảng và Nhà nước đã tốn kém vậy còn “cái ăn”, “cái chơi”, “cái đi lại”, “cái họp hành””cái phong bì”….đcm nó, cái cơ cấu quyền lực theo kiểu “song trùng “  đảng và Nhà nước, vua Lê và chúa Trịnh này không hiểu dân đen bao giờ mới ngóc  đầu lên.
Ong Sáu Thượng vừa trèo hết bậc tam cấp, từ trong phòng khách đã có một bà to béo bước ra đon đả:
“ Mời anh Sáu vào uống nước đã ạ…đồng chí Bí thư cũng vừa điện sẽ xuống liền ạ…”
Hoá ra mụ béo này chính là Chánh văn phòng huyện uỷ. Mụ quát hai cô tiếp tân áo dài mỏng dính tha thướt pha nước rồi ngồi chật một ghế sa lông. Con mẹ này chắc phải tạ hai – ông Sáu Thượng nghĩ thầm. Nom cái bản mặt của mụ như cái xỏ lợn, hai cánh tay như hai cái ống máng thế kia thích hợp nhất với mụ là làm ở lò mổ hoặc cùng lắm  ngồi bán thịt ngoài chợ. Không hiểu bằng cách nào lại nhảy được lên đây ngồi cái ghế chánh văn phòng huyện uỷ thế kia ? Chắc lại vợ con ông lớn nào trên tỉnh hoặc trên trung ương hẳn thôi.
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ chịu đựng cái nhìn xoi mói của ông Sáu Thượng hết sức nhẫn nại. Bà như đọc được ý nghĩ trong đầu ông Sáu nên phân bua :
“ Báo cáo anh Sáu, cái tính em sôi nổi, hoạt bát lắm nên thích hợp với hoạt động phong trào hơn là ngồi tĩnh tại trong văn phòng. Năm ngoái em đang công tác ở Ban công tác phụ vận thuộc tỉnh uỷ nhưng sau huyện này được xếp vào huyện điểm nên em được phân công về đây làm Chánh văn phòng huyện uỷ. Đang chân chạy nên ngồi một chỗ trong văn phòng cũng thấy cuồng cẳng lắm ạ !”
Ong Sáu Thượng trố mắt nhìn cái cẳng chân của mụ như cái cột nhà ghếch lên xa lông ra vẻ ngạc nhiên :
“ Tôi tưởng Chánh văn phòng cũng phải xuống các đảng uỷ xã kiểm tra chứ ? Huyện này tôi nghe nói có tới hơn hai chục xã, chị cứ đi vòng hết một lượt nắm tình hình cũng phải mất cả tháng rồi…”
Bà Chánh văn phòng biết mình nói hớ , vội vàng chữa lại :
“ Có chớ…có xuống cơ sở chứ ạ…Huyện em năm rồi có cái nạn lũ quét thiệt hại lớn lắm ạ. Có khi nguyên một xóm đang ngủ ngon trong thung lũng, nửa đêm lũ tràn về bất ngờ , ngay cả người cũng không kịp chạy , trâu bò, của cải mất hết…”
Ong Sáu Thượng thở dài :
“ Tôi nhớ ngày xưa tại miền núi có nghe nói lũ lụt bao giờ đâu ? Nhất cái thứ lũ quét này mới phát sinh vài năm nay trước đâu có ?”
Bà Chánh văn phòng rối rít :
“ Dạ đúng…dạ rất đúng ạ…Ngày xưa huyện này làm gì có lũ quét…cùng lắm vài ba năm mới có trận bão thì cũng chỉ làm tốc mái tranh thôi tuyệt đối không có lũ lụt…”
Ong Sáu Thượng cau mày :
“ Vậy lũ lụt ở đâu ra ?”
Bà Chánh văn phòng như được gãi đúng chỗ ngứa xổ ra hàng tràng :
“ Báo cáo anh thủ phạm của vụ này chính là do phá rừng mà ra cả. Ngày trước làm gì có diện tích đồi trọc lớn như bây giờ. Bao nhiêu rừng đầu nguồn chặt phá hết rồi bây giờ lại tiếp đến rừng phòng hộ cũng đốn luôn. Đất đai trọc lốc như vậy hỏi sao giữ được nước cho khỏi lũ lụt ?”
Bà Chánh văn phòng càng nói càng gay gắt . Ong Sáu Thượng đoán thầm chắc con mẹ này không nằm trong đường dây của ông Bí thư huyện , không được  chia chác nên mới bất mãn dữ vậy. Rất có thể mụ đã biết ông Bí thư huyện đang có nguy cơ bị thanh tra chuyện bảo kê kiểm lâm, sắp mất chức đến nơi nên mụ phải tố chuyện đó để chứng tỏ mình vô can . Hiện nay ở đâu chẳng thế, một ê kíp bị đổ thế nào cũng khối con chuột chạy khỏi tàu. Ong càng tin mình đoán đúng khi mặt bà mỗi lúc một đỏ lự, vừa nói bà vừa chém tay vào không khí như đang xỉa xói vào những đứa chặt gỗ lậu mà….không chia cho bà :
“ Ai đời lâm tặc tổ chức khai thác gỗ lậu mãi trên đỉnh núi rồi kéo xuống gửi lại ở ngay …  trạm kiểm lâm mới chết chứ ? Hoá ra kiểm lâm với lâm tặc cũng đã thành một giuộc. Mấy lần công an xã bắt quả tang lập biên bản rồi vẫn cứ thấy im re, đâu lại vào đấy, chẳng nhúc nhích gì ? Thậm chí lâm tặc còn vào cả trạm kiểm lâm đánh tháo số gỗ đã bị niêm phong mà cứ như vào chỗ không người ?”
Ong Sáu Thượng ngạc nhiên :
“ Vậy còn lâm trường đâu ? Đảng và Nhà nước giao đất giao rừng cho lâm trường quản lý sao để lâm tặc vào chặt phá ?”
Bà Chánh văn phòng cười lớn :
“ Lâm trường ? Oi giời ôi lâm trường ? Mấy năm trước lẽ ra thực hiện chính sách giao đất giao rừng cho dân canh tác , lâm trường lại chia chác hết cho mấy ông tỉnh uỷ, Uỷ ban…Ong vài chục héc ta, ông cả trăm…Ong nào cũng ‘ăn” cả rồi nên há miệng mắc quai có dám hó hé gì đâu ? Bởi vậy lâm trường bây giờ lại chính là ổ lâm tặc phá rừng mạnh nhất…”
Ong Sáu Thượng vẫn chưa hết thắc mắc :
“Vậy còn hệ thống chính trị mà Đảng ta đã dầy công vun đắp đâu ? Tê liệt hết cả rồi hay sao để lâm tặc hoành hành dữ vậy ?”
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ bật cười :
“ Vậy ra anh Sáu ở gần mặt trời anh Sáu không thấy  . Hệ thống chính trị của Đảng ta là những ai ? Là Hội đồng nhân dân, Hội cựu chiến binh, Hội người cao tuổi, Mặt trận Tổ Quốc…Là  Đoàn thanh niên, công đoàn, Hội phụ nữ, Hội cựu chiến binh… phải không ạ ? Toàn là những nơi để mà kiếm chác, chia phần thôi anh Sáu ơi.  Có cái sức mạnh con mẹ gì ? Huyện này tê liệt hết rồi…”
Bất chợt xe hơi ông Bí thư huyện uỷ xuất hiện ngoài sân làm bà Chánh văn phòng im thít và đổi hẳn thái độ. Bà chạy vội xuống tận cửa xe giả lả :
“ Báo cáo đồng chí Bí thư …anh Sáu vẫn chờ đồng chí trong văn phòng ạ…”
Ong  Bí thư huyện uỷ lo lắng :
“ Ong ấy tới lâu chưa ?”
“ Báo cáo anh đồng chí ấy cũng tới được cả tiếng đồng hồ rồi ạ. Em sợ đồng chí ấy sốt ruột nên phải ngồi tiếp  chuyện suốt từ lúc đồng chí ấy mới đến đấy ạ ..”
Ong Bí thư huyện kêu lên :
“ Đến cả tiếng đồng hồ rồi kia à ? Chết cha, cô nói những chuyện gì ?”
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ toét miệng cười :
“ Dạ…em nói về phong trào toàn Đảng toàn dân trong huyện học tập noi gương cần kiệm liêm chính chí công vô tư của Chủ tịch Hồ Chí Minh ạ…”
Ong Bí thư huyện gật gật :
“ Nói vậy tốt tốt…cô còn nói gì nữa không ?”
Bà Chánh văn phòng nhanh nhẩu :
“ Dạ báo cáo anh… đồng chí ấy có hỏi về tiềm năng và thế mạnh của huyện ta  là gì  ạ ?”
Ong Bí thư huyện giật mình :
“ Tiềm năng và thế mạnh ? Vậy cô nói sao ?”
Bà chánh văn phòng huyện cười  bí mật :
“ Báo cáo anh em trả lời là thế mạnh của huyện ta là tinh thần cách mạng của nhân dân trong huyện rất cao. Còn thế mạnh của ta nằm ở khối chính trị ạ . Cụ thể là tỷ lệ đảng viên, đoàn viên trong các cơ sở kinh tế là cao nhất tỉnh ạ…”
                                                                                
                                                                        (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét