Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 147



                              (tiếp theo)




Ông Bí thư huyện vội vàng :

“Thôi được , thôi được ...Bà cứ lo thu xếp hai gói quà đặc sản địa phương cho hai thày trò đồng chí Sáu còn để mặc tôi tiếp chuyện ...”

Bà Chánh văn phòng muốn dự cuộc gặp giữa Bí thư huyện và ông Sáu Thượng để nghe ngóng tình hình, vội kiếm cớ :

“ Báo cáo anh, em đã lo xong rồi, giờ phải vào văn phòng tìm số liệu cho đồng chí Sáu Thượng...”

Ông Bí thư huyện giật mình :

“ Số liệu gì ? Sao vừa nãy đồng chí ấy ghé tôi không thấy nói gì ?”

Bà Chánh văn phòng tròn mắt. Hoá ra ông Bí thư huyện đã đón ông Sáu Thượng về nhà riêng rồi. Chắc lại “đút lót” gì để thoát tội đây mà. Ghê gớm thật. Làm thế nào lão đã kịp mua được cả cán bộ cao cấp ? Kiểu này lão vẫn ngồi lại ghế Bí thư khoá tới là cái chắc. Nghĩ vậy, bà liến láu :

“ Báo cáo anh, đồng chí Sáu Thượng chỉ cần số liệu về tình hình phát triển Đảng ở huyện ta trong 6 tháng đầu năm thôi. Cụ thể kết nạp bao nhiêu đảng viên mới, đưa lên chính thức bao nhiêu , đoàn thanh niên giới thiệu bao nhiêu cảm tình Đảng ?”

Ông Bí thư huyện thở phào :

“ Được được, nếu chỉ lấy những số liệu đó thì tốt , chị cứ tập hợp . Còn những chuyện khác khác thì phải qua tôi...”

Bà Chánh văn phòng cười mỉa :

“ Chuyện khác là chuyện gì kia ạ ?”

Ông Bí thư huyện cau mặt :

“ Cô này lạ nhỉ ? Chuyện đó là những chuyện nhạy cảm như là chống tham nhũng, chống lâm tặc, tinh  thần đoàn kết nội bộ ... Khi cung cấp những số liệu đó nhất thiết phải qua tôi. Có thế thôi mà cũng phải hỏi...”

“ Dạ...em nhớ rồi, nhớ rồi...”

Bà Chánh văn phòng đáp vội rồi ba chân bốn cẳng chạy lên phòng khách nơi ông Sáu Thượng và gã thư ký vẫn ngồi chờ. Lúc này đã có một cô tiếp tân trẻ đẹp, tha thướt áo dài bưng đồ uống tới làm gã thư ký quên cả thủ trưởng ngồi bên cạnh, cứ hau háu nhìn vào thân hình bốc lửa. Cô cười chúm chím :

“ Anh với bác có cần gì nữa không ạ ?”

Gã thư ký như bị hút hồn , hổn hển :

“ Cảm ơn...cảm ơn em ...giá mà...giá mà đổi cái ly cam vắt này thành bia ướp lạnh cho anh thì...tốt...tốt lắm...”

Cô tiếp tân nháy mắt :

“ Dạ có ngay ...tưởng anh cần gì chớ..bia thì dễ quá...anh chờ em  chút...”

Nói rồi cô uyển chuyển đi vào phòng trong, thân hình ẹo qua ẹo lại trên đôi guốc cao gót làm gã thư ký cứ há cả miệng. Ông Sáu Thượng bực mình, nhắc nhở :

“ Mày phải nhớ giữ cho nghiêm tư thế cán bộ cấp trên xuống thăm cơ sở !”

Gã thư ký cười hềnh hệch :

“ Chú Sáu yên trí đi....con hiểu mà...”

Ông Bí thư huyện bước vào cung kính cúi chào :

“ Chào anh Sáu ạ...xin lỗi anh tôi mắc việc dưới cơ sở không về ngay được làm anh Sáu phải chờ....”

Ông Sáu Thượng vội vàng :

“ Không sao...không sao...tôi chờ bao lâu cũng được miễn lấy được cái...”

Ông Bí thư liếc nhìn thấy bà Chánh văn phòng đang giỏng hết cả hai tai lên đón từng lời, vội vàng cướp lời :

“ Ấy ấy...anh Sáu chờ cho một chút có ngay có ngay...kìa đồng chí Chánh văn phòng đi tập hợp số liệu để đưa anh Sáu cho kịp về đi...”

Ông Sáu Thượng ngạc nhiên :

“ Cái gì ? Số liệu gì kìa ?”

Ông Bí thư huyện nhanh nhảu :

“ Dạ...báo cáo anh số liệu về cảm tình Đảng, số mới kết nạp và số các đồng chí mới được đưa lên chính thức. Báo cáo anh , phát triển Đảng đang là thế mạnh của Đảng bộ chúng tôi đấy ạ...”

Ông Sáu Thượng xua tay :

“ Khỏi khỏi...tôi đâu cần những thứ đó. Để lần sau nếu có đợt kiểm tra công tác tổ chức thì mới cần...”

Bà Chánh văn phòng mừng rỡ :

“ Vậy là đồng chí chưa cần các cái đó ạ. Vậy thì chúng em còn thời gian để chuẩn bị báo cáo kỹ lưỡng hơn nữa ạ...”

Cô tiếp tân đã mang bia vào. Gã thư ký nhấm nháy, gỉ tai cô chuyện gì đó làm cô cười rũ chạy khỏi phòng. Gã thư ký xin phép ông Sáu Thượng đi “nắm tình hình” rồi chạy theo cô. Ông Sáu Thượng nhìn theo lắc đầu :

“ Cái thằng này...tới đâu là quen đó...”

Bà Chánh văn phòng cười nịnh :

“ Báo cáo anh Sáu như vậy mới gọi là đi sâu đi sát quần chúng chứ ạ.”

Ông Bí thư huyện cũng chêm một câu :

“ Thanh niên bây giờ mạnh dạn dám nghĩ dám làm lắm. Như thế hệ tôi với anh Sáu còn rơi rớt tư tưởng phong kiến nên chuyện nam nữ kiêng kỵ lắm. Như các cụ ta ngày xưa nói “nam nữ thụ thụ bất thân” mà...”

Ông Bí thư trò chuyện cốt câu giờ đuổi khéo bà Chánh văn phòng để ông còn đưa cái giấy bãi nại. Ngờ đâu bà này gan lì, nhất quyết ngồi ì  để coi hai ông cán bộ Đảng trao đổi gì với nhau. Bởi vậy bà lại gợi chuyện :

“ Đồng chí Bí thư lại còn thông cả chứ Hán nữa kìa. Mà câu đó nghĩa là gì vậy đồng chí ?”

Ông Bí thư đành trả lời cho qua chuyện :

“ Nghĩa là trai gái phải đứng xa nhau ra không có được chạm vào người nhau...”

Bà Chánh văn phòng reo lên :

“ Chính như vậy mới giữ được quan hệ lành mạnh, chứ như bây giờ, mới nứt mắt còn đi học lớp 9, lớp 10 đã cặp bồ cặp bịch, phá thai tùm lum. Như chúng tôi ngày trước phải giữ trinh tiết cho tới ngày đi lấy chồng chứ như bây giờ, nếu điều tra thì con gái cứ đến tuổi choai choai 14, 15 là mất trinh hết rồi...”

Ông Bí huyện sốt ruột, cau mặt :

“ Chị nói thế nào ấy chứ, từ hai năm nay huyện ta phát động phong trào học tập theo gương bác Hồ vĩ đại trong toàn huyện Đoàn nên đã cơ bản hạn chế được hiện tượng yêu đương quá sớm trong nhà trường, trên địa bàn huyện tuyệt đối không còn trường hợp nạo thai nào ở tuổi vị thành niên hay là chưa có gia đình. Chị là Chánh văn phòng huyện uỷ sao lại phát biểu hồ đồ như vậy ?”

Bà Chánh văn phòng huyện bị sếp phê bình trước mặt cán bộ cấp cao nên vội cãi lấy cãi để :

“ Đồng chí Bí thư nói rất đúng, trên địa bàn huyện ta tuyệt đối không có ca phá thai nào ở tuổi vị thành niên hay là chưa chồng nhưng không phải là không có chuyện quan hệ tình dục bừa bãi. Xin thưa với đồng chí là khi cần “khắc phục hậu quả” bố mẹ các em đưa về Hà Nội hết , đời nào họ chịu đưa tới bệnh viện huyện làm chuyện đó để rồi miệng tiếng ầm ĩ…”

Thấy hai người có vẻ găng nhau, ông Sáu Thượng vội vàng can ngăn :

“ Thôi thôi … tôi thấy không nên đi sâu vào chuyện này…thế nào cũng có một Hội nghị chuyên đề về vấn nạn trong học đường này, lúc đo các đồng chí tha hồ tranh luật…”

Vừa lúc đó gã thư ký mặt đỏ gay vì bia, chạy vào nhăn nhở :

“ Báo cáo thủ trưởng chắc mình phải ở lại đến sáng mai mới về được !”

Ong Sáu Thượng giật mình :

“ Sao lại sáng mai. Lại ham vui đòi ở lại hả. Thôi được, vậy tao về trước cho kịp sáng mai họp giao ban, cho mày ở lại …”

Gã thư ký không nao núng, vẫn cười :

“ Chú lại nói oan con rồi. Xe mình bị chết cái bình điện, phải sáng mai mới mua được  bình khác thay chớ phải do con ham vui đòi ở lại đâu ?”

Ong Sáu Thượng kinh ngạc :

“ Bình điện hỏng thật không ? Sao xe mới chạy tới đây vẫn còn tốt kia mà ?”

“ Thì tới giờ tới phút nó hỏng sao biết trước được ?”

Gã thư ký nói xong nháy mắt với cô tiếp tân vừa bước  vào.

Nhìn hai đứa nhấm nhá nhau, ông Sáu Thượng hiểu ngay cái lý do xe hỏng. Hoá ra gã thư ký đã kịp “làm quen “ với cô tiếp tân và đêm nay có “đánh chết’ gã cũng không chịu về. Thôi cũng đành chiều gã , ông gật đầu :

“ Thôi được, hỏng xe thì ngủ lại chứ biết làm sao, nhưng mày phải gọi điện nói rõ cho bà ấy biết không lại tưởng tao ham vui ở lại đi tìm của lạ,,,”

Gã thư ký mừng rỡ :

“ Vậy thì nhất thủ trưởng. Con sẽ gọi cho “sếp bà” liền. Mà không gọi cũng chẳng sao. Xưa nay ai chẳng biết   thủ trưởng là tấm gương sáng về đạo đức cách mạng, chẳng những cần kiệm liêm chính, chí công vô tư mà còn … lành mạnh trong sinh hoạt nữa, “ cơm nhà…má vợ”, tuyệt đối là không có cái khoản …gái gú nọ kia… kia nọ…”

Cô tiếp tân đi tới nói nhỏ vào tai gã thư ký điều gì đó khiến gã cười rú như phát rồ . Bà Chánh văn phòng cau mày :

“ Con bé nó nói thầm gì với anh thế ?”

Gã thư ký cố nhịn cười , đáp :

“ Nó bảo bình của chú hết điện rồi…. Sạc cũng chả được… giờ có bầy ra trước mắt chú cũng chịu không “can thiệp” được vào chuyện…nội bộ…”

Rồi gã quay sang cô gái :

“ Nhầm chết…em cứ thử..cứ thử bầy ra chú coi xem ….chú “nắm vững hai điểm trên đi sâu vào điểm dưới liền”…hé…hé…”

Ong Sáu Thượng ngượng đỏ cả mặt. Thằng nhãi ranh này ra vẻ “tinh tướng” khoe mẽ với  con bé kia, cậy thế tay chân thân tín của vợ ông nên nó chẳng coi ông ra cái gì. Ong uất máu lên mà không làm gì được, đành theo nó cười hề hề cho qua chuyện. Ong Bí thư huyện liếc đồng hồ sốt ruột, quay sang bà Chánh văn phòng :

“ Vậy là đồng chí Sáu ở lại huyện ta sáng mai mới về. Không mấy khi huyện ta có vinh dự được tiếp đón , bởi vậy chiều nay chị sắp xếp để Ban thường vụ huyện uỷ mời cơm thân mật đồng chí. Sau đó bố trí đồng chí nghỉ lại phòng đặc biệt nhà khách huyện uỷ.”

Bà Chánh văn phòng lắc quày quạy :

“ Báo cáo đồng chí Bí thư, nhà khách huyện uỷ đang có Hội nghị tập huấn phát động phong trào học tập đạo đức cách mạng Hồ Chủ tịch cho các đối tượng cán bộ xã nên xô bồ lắm. Em đề nghị đưa đồng chí Sáu ra nghỉ khách sạn khu “Rì sọot” ạ.”

Ong Bí thư đuổi khéo bà Chánh văn phòng :

“ Hoàn toàn nhất trí với đề xuất của chị. Để đồng chí Sáu Thượng ra ngoài khu đó nghỉ ngơi cho yên tĩnh. Vậy chị đi ngay thu xếp đặt thức ăn nhà hàng và thông báo cho các đồng chí Uỷ viên thường vụ tới dự đúng giờ và không ai được vắng mặt…”

Bà Chánh văn phòng “báo cáo rõ” và hớn hở ra khỏi phòng. Ông Bí thư huyện kéo tay ông Sáu Thượng sang phòng ngách kế bên. Đây chắc là phòng cơ mật nhất của Bí thư huyện uỷ khi cần làm việc riêng với vài người thân tín nên  phòng hẹp chỉ kê vừa đủ cái bàn viết và vài cái ghế ngồi. Ong Bí thư liếc ra cửa phòng, yên trí chỉ có hai người , mới trịnh trọng mở cặp rút ra tờ giấy :

“ Báo cáo đồng chí Sáu tôi xin gửi đồng chí giấy bãi nại cho cháu về nhà đây ạ…”
           Ong Sáu Thượng cầm tờ giấy lên đọc. Quả thực, văn bản được soạn thảo rất chặt chẽ, nêu rõ cả nguyên nhân vì sao bãi nại và có cả hai chữ ký của vợ chồng ông Bí thư huyện. Ong Sáu Thượng ngạc nhiên :

“ Tôi tưởng bà nhà vừa lúc trưa phản đối quyết liệt lắm kia mà ?”

Ong Bí thư huyện cười cười :

“ Báo cáo anh lúc đầu quả có căng lắm. Bà khăng khăng không chịu . Sau rồi tôi phải làm công tác tư tưởng mãi đấy ạ. Ay cũng phải lúc thì cương, lúc thì nhu, lúc viện lý lẽ, lúc lại dùng tình cảm riết rồi bà ấy mới chịu ký đấy ạ…”

Ong Sáu Thượng nhẩm tính từ lúc bà vợ ông Bí thư quát tháo đuổi khách ra khỏi nhà tới lúc ông Bí thư huyện chạy tới đây không quá nửa tiếng đồng hồ, vậy ông làm sao thuyết phục bà nhanh vậy được ? Chắc chắn là ông ta giả mạo chữ ký của vợ đây. Liều lĩnh thật, sau này bà ấy kiện, Toà cho giám định chữ ký thì mọi việc đổ bể hết rồi liên luỵ đến cả ông. Thấy ông Sáu Thượng ngần ngừ không nhận tờ bãi nại , ông Bí thư huyện hiểu ý, nói như đinh đóng cột :

“ Anh Sáu yên tâm đi.Anh cứ đưa tờ bãi nại này sang Sở công an là tụi nó phải thả cháu nó ra. Tôi xin cam đoan giá trị pháp lý của văn bản này…”

Ong Sáu Thượng cất tờ giấy vào cặp, cười gượng :

“ Thôi được, tôi cứ giữ đây rồi trao đổi lại với bên nghiệp vụ. Có thế nào sẽ báo anh sau….”

Ong Bí thư huyện ngập ngừng :

“ Vậy là về phía tôi đã hoàn thành nhiệm vụ…chỉ mong anh Sáu lo giúp…lo giúp cho cái vụ thanh tra và dự kiến nhân sự đại hội khoá tới…”

Ong Sáu Thượng cười, gật đầu :

“ Anh yên tâm…tưởng gì chứ cái chức Giám đốc Sở văn hoá thông tin  thì trong tầm tay rồi còn gì…”

Ong Bí thư huyện mừng rỡ, đổi ngay cách xưng hô  :

“ Thật vậy ạ ? Nếu được vậy em ơn anh Sáu suốt đời. Sau này mọi chuyện ổn thoả em sẽ tạ ơn anh Sáu…”

Ong Sáu Thượng gật gật :

“ Được rồi…được rồi…Mọi chuyện cứ như vậy đi…”

Ong Bí thư huyện rối rít cảm ơn rồi xin phép về để sửa soạn tối nay dự tiệc. Ong Sáu Thượng lôi ngay gã thư ký vào phòng riêng, chìa ra bản bãi nại :

“ Mày coi, chữ ký vợ thằng Bí thư có phải giả không ?”

Gã thư ký xăm xoi tờ bãi nại rồi gật đầu :

“ Giả đứt đuôi đi rồi. Chú không thấy mụ đuổi thày trò mình ra khỏi nhà như thế nào à ? Mụ tha không ném cà chua , trứng thối là may, còn lâu mụ mới ký !”

Ong Sáu Thượng lo lắng :

“Vậy chữ ký này là giả à ?”

Gã Ký Quèn gật đầu :

“ Giả đứt đuôi đi rồi. Có điều chồng giả chữ ký vợ. Mặc kệ họ, không dính dáng gì tới mình. Với cả công an nó chỉ cần tờ bãi nại này để  có cớ thả cậu Hàm ra. “

“ Nhỡ sau này mụ ấy đi kiện là chữ ký giả thì sao ?”

“  Mụ ta chưa điên đến mức đập bể nồi cơm của chồng. Mai kia lên chức phu nhân Giám đốc Sở văn hoá thông tin có khi còn khen chồng mạo chữ ký là sáng suốt ấy chớ ?”


                                                          (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét