Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 142

                                (tiếp theo)


               

Gã thư ký vênh mặt :
“ Chú Sáu mà sợ mấy thằng nhà báo ? Tụi nó phải sợ chú chứ ? Thằng nào ngứa mắt chú búng phát là nó văng ngay ?”
Tuy trong bụng ông Sáu thừa nhận nó nói đúng nhưng ông vẫn phải nạt hắn :
“ Mày đừng chủ quan, mũi tụi nó dài lắm, đừng để cho nó chĩa vào cơ quan mình rồi rách việc .”
Gã thư ký trợn mắt :
“ Cố nội tụi nó cũng không dám. Chú Sáu thấy trước nay bọn nhà báo toàn khui chuyện các cơ quan bên chính quyền thôi. Còn các Phòng, Ban của đảng dù có được cung cấp tài liệu giật gân tụi nó bố bảo cũng không dám đăng. Chú có thấy trước nay có báo nào dám khui chuyện của Ban văn hoá tư tưởng , Ban tổ chức trung ương, Ban Bí thư trung ương không ? Tuyệt đối không ? Mà những chỗ đó có tiêu cực không ? Có chứ tránh sao nổi ? ”
Gã cười hề hề:
“ Dân đọc báo cứ tưởng mấy thằng Tổng biên tập báo dũng cảm lắm, họ đâu có ngờ tụi nó cũng nhát như sứa cả. Hôm rồi con nghe bốn thằng Tổng biên tập bốn tờ báo lớn nhất Sàigòn vừa bay ra đây chầu chực ở bên Bộ văn hoá thông tin để nộp phong bì cho cha Thứ trưởng phụ trách báo chí, xuất bản.”
Ong Sáu Thượng cau mày :
“ Họp giao ban báo chí hàng tuần là do Ban tư tưởng văn hoá, mắc mớ gì tới Bộ văn hoá thông tin mà chúng nó phải nộp phong bì ?”
Gã thư ký cười :
“ Vậy chú không biết tụi bên Bộ làm công tác quản lý Nhà nước, các báo không đút lót cho tụi nó thì sức mấy nó cấp giấy phép cho ra phụ trương ?”
Ong Sáu Thượng lắc đầu :
“ Lại thế kia à ?”
“ Thế đấy… mọi giấy phép đều có giá cả đấy chú? Báo tuần xin ra hàng ngày giá mấy tỉ, báo ngày xin ra phụ trương mấy tỉ…có giá biểu cả đấy chú ơi…”
Ong Sáu Thượng bực mình :
“ Ban Bí thư, Ban kiểm tra trung ương có biết chuyện này không ?”
Gã thư ký cười nhạt :
“ Biết chứ sao không ? Nhưng không có bằng cớ cụ thể nên cứ ngó lơ ? Chú không biết kinh phí đầu tư cho cả Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật  mấy ngàn thằng văn nghệ sĩ chẳng bằng một góc cái phong bì mấy cha bên Bộ văn hoá thông tin bán giấy phép xuất bản văn hoá phẩm và báo chí. Thôi chú ký cho họ đi…mà tổng kinh phí này hồi mới lên chức Thủ tướng , ông Nguyễn Tấn Dũng đã ký duyệt cho kế hoạch tài chính khối văn học nghệ thuật  trong cả 5 năm rồi…”
Ong Sáu Thượng đành cúi xuống ký vào công văn cho gã thư ký hí hửng cầm đi. Mẹ kiếp, thế nào gã cũng được chia chác phần trăm trong đó nên mới sốt sắng vậy. Thôi kệ, thời bây giờ, ở đâu mà chẳng có phết phẩy, chia chác , nếu không có cái thứ nhớt “phần trăm” đó, bộ máy Đảng và Nhà nước làm sao chuyển động trơn tru ?
Mấy hôm sau ông Sáu Thượng đang chủ trì một cuộc họp giao ban quan trọng thì có điện thoại của vợ :
“ Ong về ngay…có việc rất gấp…”
Ong phải bỏ sang phòng bên, bực dọc cố nói thật khẽ :
“ Tôi đang chủ trì họp giao ban sao về được ?”
Bà vợ ông nói như người nghiến răng :
“ Họp gì cũng phải về…bàn giao cho  Phó ban chủ trì cuộc họp cũng có sao ?”
Ong cố vớt vát :
“ Bà để đến cuối giờ được không ? Mà việc gì quan trọng thế ?”
Bà gắt :
“ Không nói qua điện thoại được. Ong có về không ?”
Tất nhiên là dù ông có họp Bộ chính trị đi chăng nữa, thì ông vẫn phải bỏ cuộc họp mà về. Một khi bà đã ra tối hậu thư  theo cái cách như vậy, động đất hay trời sập cũng phải bỏ hết mọi thứ chạy về. Trở lại phòng họp, ông xin lỗi mọi người vì có điện của văn phòng trung ương Đảng gọi  sang tiếp khách quốc tế gấp nên giao quyền điều khiển cuộc họp cho ông Phó ban rồi hấp tấp ra xe. Ong già lái xe chắc chắn đã nhận lệnh của vợ ông nên đã mở cửa chờ sẵn, rồi không cần chờ ông ra lệnh đi đâu, lão phóng thẳng về phía nhà ông.  Ong chợt nổi cáu :
“ Ong có biết tôi đi đâu không mà đã phóng bạt mạng thế ?”
Lão già lái xe lễ phép :
“ Báo cáo thủ trưởng bà nhà ra lệnh phải đưa ông về nhà ngay !”
“ Nhưng tôi còn việc của tôi nữa chớ. Ong đưa tôi ghé văn phòng trung ương Đảng giải quyết chút việc đã…”
Lão già vẫn chăm chú nhìn phía trước, buông thõng :
“ Dạ…không được..bà nhà đã yêu cầu đưa thủ trưởng về càng sớm càng tốt ạ…”
Ong quát :
“ Rẽ ngay sang trụ sở trung ương !”
Lão lái xe giở cell phone nói gì đó ông không nghe thấy rồi lão quay xuống nói trống không :
“ Bà nhà ra lệnh về ngay…”
Đến  nước này ông muốn phát điên, giá có súng trong tay hẳn ông đã không giữ được bình tĩnh bắn chết lão lái xe. Tuy nhiên nghĩ vậy thôi, chẳng dám làm gì ngoài việc ngồi ngây ra trên hàng ghế sau. Chiếc xe về tới nhà . Hai anh cảnh vệ dường như đã chờ sẵn nhanh nhẹn nâng cần chắn cho  xe chạy nhanh vào hành lang bên trong. Ong nghĩ bụng vợ ông sẽ chạy ra tận cửa xe đón ông tường  trình ngay sự việc. Nhưng mà không, xe đỗ tận cửa phòng khách cũng chẳng thấy bà đâu. A…đã thế ông cũng chẳng có việc gì phải vội. Ong cứ ngồi ì ra trên xe chờ lão lái xe mở cửa rồi mới đủng đỉnh bước xuống. Lão nói nhỏ vào tai ông :
“ Bà chờ ông trong phòng ngủ trên lầu, ông lên ngay đi……”
Ong tròn mắt nhìn người lái xe. Ghê chưa, lão là lính của ông mà lại răm rắp tuân theo chỉ đạo của bà. Như thế này bà truất quyền làm chồng của ông thật rồi. Đã thế ông cứ dềnh dàng coi bà làm gì được ông ? Nghĩ thế thôi nhưng chẳng hiểu sao ông bỗng thấy lòng nóng như lửa đốt và như có lực đẩy vô hình nào đó khiến ông hấp tấp chạy lên lầu gặp bà.
Vừa mở cửa buồng, nhìn vẻ mặt bà, ông bỗng thấy rợn người. Bà đang có nỗi lo gì đó rất khủng khiếp, và cũng đang có một âm mưu gì đó làm bà suy tính rất căng thẳng. Bên cạnh bà để sẵn cái cặp ông vẫn dùng đi công tác. Sao thế ? Bà lại chuẩn bị cho ông đi đâu nữa chăng ? Không được, cơ quan đang bận bù đầu bù tai, ông không thể chiều bà bỏ việc nước mà lo việc nhà mãi như vậy được.
 Bà vẫn đang như chìm đắm vào đâu đó, không để ý đến sự có mặt của ông khiến ông rụt rè bước lại gần , hổn hển :
“ Chuyện gì đói bà ?”
Bà như chợt tỉnh, vẻ lờ đờ xa vắng biến đi rất nhanh, bà lôi tay ông ngồi xuống cạnh, giật giọng :
“ Thằng Hàm lại bắn chết người…”
Ông choáng người :
“ Bà nói gì ? Sao lại bắn chết người ?”
“Thì nó vào sòng bạc Đồ Sơn đánh bạc, chẳng hiểu thua được ra sao, cãi nhau, đánh lộn rồi rút ngay súng bắn con người ta….”
Ong lạnh toát cả người, nếu nó bắn người thì chắc chắn nó dùng khẩu súng của ông lúc ngồi ô tô ông phát hiện nó đút trong túi. Ong tiếc đứt ruột, biết vậy lúc đó ông cương quyết đòi lại thì đâu đến nỗi xảy chuyện rắc rối  thế này. Ong khàn giọng :
“ Có phải…có phải nó dùng khẩu súng của tôi không ?”
Bà gắt giọng dửng dưng :
“ Không của ông còn của ai ? Ngoài ông ra còn ai dám giữ súng ?”
Ong la hoảng :
“ Vậy chết tôi rồi….công an truy số súng thế nào cũng lòi ra cái mặt tôi. Mà nó bắn ai vậy ?”
Bà thở hắt ra :
“ Con trai ông Bí thư huyện mới chết chớ. Tại thằng này đã chửi nó lại còn lên giọng thách thức nên nó mới bắn chớ ?”
“Tại sao thằng con ông Bí thư lại chửi thằng Hàm ?”
“ Thì thằng này dẫn bồ đi qua mặt nó, nó nhận ra con bé này trước đây đã ngủ với nó nên lôi lại đòi đưa đi ngủ nữa. Thằng con trai ông Bí thư tức quá chửi ầm lên, thằng Hàm mới rút súng ra doạ: mày không xéo đi để con bồ mày lại đây tao bắn nát sọ. Thằng kia vừa mở mồm :” tao thách mày đó” thế là thằng Hàm bóp cò luôn. Đạn trúng ngực, thằng con trai ông Bí thư huyện chết tại chỗ…”
“ Vậy rồi thằng Hàm có chạy thoát không ?”
“ Thoát sao được ? Công an với bảo vệ nó ập vào, còng tay đi luôn.”
Ong Sáu Thượng lắc đầu :
“Bây giờ nó nằm đâu ?”
“ Công an quận chớ đâu ? ”
Ong Sáu Thượng thở dài, im lặng . Mẹ cái thằng quỷ sứ đội lốt người này, nó coi mạng con người không khác gì con ngoé. Mới vài tháng trước nó đã giết con gái ông thành uỷ viên, giờ lại giết cả con trai bí thư huyện uỷ. Cứ cái đà này mai kia chưa biết chừng nó biến thành kẻ giết người hàng loạt cũng nên. Kinh khủng thật, cái máu di truyền của thằng bố nó đây mà. Bà vợ ông liếc nhìn cái vẻ thờ ơ, dửng dưng của ông, cau mày :
“ Hiện giờ cảnh sát hình sự quận đã làm biên bản rồi, nó còn lấy được hai nhân chứng là con bồ thằng con trai ông Bí thư huyện với thằng bảo vệ nhà hàng, cả hai quả quyết chính thằng Hàm đã rút súng doạ nạt rồi bóp cò liền khi thằng kia chưa nhúc nhích gì hết…”
Ong Sáu Thượng lắc đầu :
“ Vậy thì gay quá rồi…kỳ trước giết con bé ấy còn xoá sạch được dấu vết chứ kỳ này bị bắt quả tang gây án tại chỗ, lại có nhân chứng, có biên bản của công an thì có trời cứu nổi nó…”.
Bà vợ ông quắc mắt :
“ Trời không cứu được nhưng ông thì cứu được  đấy…”
Ong Sáu Thượng kêu lên :
“ Tôi ? Tôi mà cứu được ấy à ? Bà có chủ quan quá không đấy ?”
Bà vợ ông cười nhạt :
“ Ong không cứu được  thì chính ông cũng nguy. Ong còn nhớ khẩu súng của ông chứ ? Thằng Hàm nó bắn chết người bằng khẩu súng đó, hiện công an đã tịch thu để điều tra, và nó đã khai ra khẩu súng đó là của ông đưa cho nó …”
Ong Sáu Thượng hét lên :
“ Vu cáo… bà biết thừa là nó lấy cắp ở trong két chứ tôi đưa cho nó hồi nào ?”
“ Nó có khai như thế thì ông mới hết lòng giúp nó chớ. “
Ong vùng vằng :
“ Bà định buộc chết tôi với nó à ?”
Bà vợ ông giọng lạnh tanh :
“ Ong là chồng tôi, nó là con tôi , chẳng lẽ không có trách nhiệm gì với nó hay sao ?”
Ong nổi cáu :
“ Trách nhiệm là trách nhiệm nuôi nấng dậy dỗ nó trưởng thành chứ không phải trách nhiệm với tội ác của nó ?”
Bà vợ ông cười khẩy “
“ Nếu vậy ông cứ trở lại cơ quan điều khiển cuộc họp giao ban đi. Cứ để nó mục xác trong tù rồi …muốn ra sao thì ra …”
Dứt lời bà xách túi ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm. Chỉ thoáng sau có tiếng xe ô tô rồ máy, vậy là bà đã đi đâu đó tìm cách cứu thằng Hàm. Bất chợt ông hiểu ngay cái ẩn ý hăm doạ của bà qua câu nói “muốn ra sao thì ra”. Nếu thằng Hàm phải ra Toà lĩnh án nặng thì chắc chắn ông cũng bị liên đới và rồi cái sảy nảy cái ung, công an truy ngược ra vụ ông bao che tội giết con gái ông thành uỷ viên của nó thì lại càng rầy rà. Nhưng lần này tội trạng rành rành, nó lại đang nằm trong trại tạm giam của công an, làm sao mà cứu ? Không lẽ lại chạy lên anh Hai , đề nghị anh nhân danh Trưởng ban nội chính ký giấy tha bổng nó hay sao ? Không được, dù đảng có cầm quyền, có lãnh đạo toàn diện đi chăng nữa thì cũng phải có ‘sách lược mềm rẻo”, dùng quyền lực của đảng một cách sống sượng và trắng trợn như vậy chắc anh Hai cũng tránh né.

                              (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét