Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 151

                           (tiếp theo)


Cửa phòng bỗng bật mở. Gã thư ký lừng lững xuất hiện. Từ nãy nấp sau cửa phòng, gã đã nghe hết mọi chuyện và hiểu hết mọi ngóc ngách giữa ông Sáu Thượng và cô gái. Gã từ từ tiến tới gần hai người, cất giọng lạnh băng :
“ Ghê quá nhỉ ! Căm thù cao độ quá nhỉ ? Khắc cốt ghi xương như ngày xưa căm thù đế quốc Mỹ xâm lược hả ? Mày không biết thân biết phận con điếm mà dám lên mặt căm thù cả phu nhân sếp tao kia à ?”
Cô gái dường như đã quá quen với bạo lực, với hiểm nguy trong đời nên cô bình tĩnh đến không ngờ, cô nhìn gã thư ký từ đầu đến chân, cười  nhạt :
“ Đúng đấy…tao căm thù con mụ vợ của ông Sáu Thượng thủ trưởng của mày còn hơn ngày xưa căm thù đế quốc Mỹ xâm lược  nữa kìa. Tao thề sẽ băm vằm mổ xẻ con mụ ấy ra vứt xác cho chó nó nhá may ra mới thoả cái lòng tao. Mà mày là thằng nào dám chen vào việc riêng của tao …”
Gã thư ký cười lớn :
“ Tao là ai thì mày không cần biết. Ngược lại về mày thì tao biết quá rõ từ hai năm nay rồi. Có điều bây giờ tao mới giáp mặt. Tao tưởng mày sắc nước hương trời như thế nào mới hút được hồn thủ trưởng tao không ngờ nom mày cũng chỉ là một con điếm thối. Mày có cút mẹ mày ra khỏi phòng không tao gọi cảnh sát lôi mày đi trại phục hồi nhân phẩm giờ…”
Cô gái gào lên :
“ A…thằng này láo…dám chửi mẹ mày hả ?”
Rồi hết sức bất ngờ cô lao tới đấm một quả như trời giáng vào mặt thằng thư ký. Hoàn toàn bất ngờ, gã chúi đầu xuống đất, văng mất cả kính biến gã thành thằng mù, chân tay cứ múa may loạn xạ. Cô gái như đang phát điên tiếp tục cứ nhè mặt thằng thư ký đấm túi bụi , làm nó toé máu , ngã ngửa ra trên nền gạch, tay chân khua chới với, miệng la hét :
“ Oi trời đất ơi…nó giết tôi…ối trời đất ơi…”
Gã thư ký thực ra cũng không đến nỗi quá yếu đuối, loẻo khoẻo, chỉ vì gã quá bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi một con điếm lại dám hỗn láo với gã ; vả lại suốt ngày gã nhậu và hành lạc với cô tiếp viên dưới huyện thành ra  gã yếu như một con cua bấy, gã đành cứ nằm ngây đơ chịu trận đòn tấn công điên cuồng của lòng căm thù bấy lâu nay bị nhốt lại trong lòng cô gái không may rơi  vào tay bọn Khuyển Ưng   tan nát cuộc đời .
Ngày xưa, thời miền Bắc bắn máy bay Mỹ, báo chí kể lại rằng ở mặt trận cầu Hàm Rồng Thanh Hoá có cô dân quân Ngô thị Tuyển trong chiến đấu vác được thùng đạn nặng mấy trăm ký, gấp mấy lần trọng lượng thân thể cô. Nhiều nhà báo nước ngoài không tin,  quả nhiên khi được yêu cầu biểu diễn lại , Ngô thị Tuyển đã không vác được quá … 40 kí. Tuy nhiên những nhà tuyên truyền đã đưa ra thông tin này tuyệt đối không cải chính, họ cắt nghĩa hiện tượng đó bằng…sức mạnh tinh thần. Họ cho rằng khi máy bay Mỹ tới trực tiếp bắn phá, lòng căm thù địch kết hợp với lòng yêu nước đã tạo nên sức mạnh tinh thần cho cô Ngô thị Tuyển ngay trong lúc đó.  Khi hoàn cảnh đặc thù ấy qua đi, lẽ tất nhiên cô không còn khả năng vác nặng như lúc đang chiến đấu nữa vì sức mạnh tinh thần đó đã qua đi.
Thực hư về lý thuyết “sức mạnh tinh thần ” thế nào chưa trắc nghiệm nào nghiên cứu rốt ráo, nhưng trong trường hợp con bé Thật hành hung gã thư ký thì quả nhiên nhất định phải có yếu tố “ sức mạnh tinh thần”. Cái đó hình thành do lòng căm thù tội ác quá ghê tởm của bà vợ ông Sáu Thượng gây ra cho nó bị dồn nén bao nhiêu năm trong lòng nó, nay gặp lại ông sáu Thượng dù trong thời gian ngắn ngủi  nó như sống lại tất cả những năm tháng hãi hùng đó. Gã thư ký hoàn toàn không hiểu được tâm trạng con bé mang trong người dòng máu người miền Nam đang như thùng thuốc súng và gã đã dại dột chửi mắng nó, khác nào châm lửa vào ngòi nổ. Và thế là chỉ trong nháy mắt, gã đã thấy trời đất tối sầm, gã ngã quay lơ , máu toé ra mồm, ra mặt. Con bé Thật như một con thú dại xông vào gã bằng sức mạnh man rợ của lòng căm thù chẳng khác gì sức mạnh của nữ dân quân Ngô thị Tuyển vác đạn ở cầu Hàm Rồng ngày xưa.
Rất may ông Sáu Thượng kịp kéo con bé Thật ra không thì nó giết chết thằng thư ký . Một tay ông lôi nó, một tay bịt miệng nó . Nó vẫn gào lên :
“ Tôi phải giết nó…tôi phải giết nó…”
Ong Sáu Thượng phải tát vào mặt nó cho nó tỉnh ra . Ong nói :
“ Cô định giết nó hả . Cô muốn tù mọt gông sao ?
Con bé Thật dường như đã tỉnh lại. Nó chịu để ông kéo nó ra thật xa khỏi gã thư ký. Lúc này dường như bao nhiêu sức mạnh của nó đã dốc hết vào những quả đấm lên mặt gã thư ký nên nó chẳng khác gì quả bóng xì hơi, hoàn toàn sụp đổ. Nó nhìn ông với ánh mắt đờ đẫn và sợ hãi :
“Tôi không…tôi không giết nó…”
Ong Sáu Thượng kêu lên :
“ Cô lên cơn điên rồi hả ? Tôi không kéo cô ra thì cô đã giết chết nó rồi. Tôi không ngờ người như cô mà gan góc thế?”
Gã Ký Quèn vẫn nằm bất tỉnh dưới đất, máu trên mặt vẫn chảy loang ra chiếc áo trắng nom như một vụ án mạng vừa xảy ra . Ong Sáu Thượng suy nghĩ rất nhanh và quyết định :
“ Cô  phải chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này. Tốt hơn hết là trốn đi thật xa. …”
Ong Sáu Thượng mở cặp rút hết tiền trong ví hiện có đưa cho Thật :
“ Cô cầm lấy mà sống tạm. Cô muốn tránh khỏi tù tội hoặc bị sát hại thì đừng có tìm tôi. Cô tìm tôi nhất định sẽ bị tụi nó tìm ra và lúc đó cô hiểu tụi nó sẽ trả thù cô như thế nào ? Chuyện này cô rõ quá mà…”
Con bé Thật cầm lấy tiền , trước khi ra khỏi phòng bỗng dưng nó ôm chầm lấy ông Sáu Thượng bật khóc. Cứ như bao nhiêu nỗi niềm ông già này vừa là cha nuôi, vừa là tình nhân đã mang tới cho nó cả những lạc thú thân xác cả những bất hạnh tột cùng mà vợ ông gây ra lâu nay bị chôn chặt trong lòng giờ bung ra làm nó không còn chịu nổi nữa, nó muốn bám chặt lấy ông như kẻ sắp chết đuối vớ được  cọc.
“ Ong ơi…ông đi với em…em sợ lắm…”
Ong Sáu Thượng phát hoảng đẩy nó ra :
“ Cô nói gì thế ? Tôi đi với cô sao được ? Tôi đi với cô để nó giết cả đôi à ?”
Con bé Thật vẫn ôm cứng lấy người ông :
 “ Ong đưa em đi trốn. Trốn lãi lên rừng í, nó không tìm thấy đâu, em sẽ làm vợ ông, em sẽ đẻ cho ông đứa con khác…nhé…ông nhé…”
Ong Sáu Thượng bỗng thấy lòng chùng hẳn xuống, cái cơ thể non trẻ mấy năm trước  đã mang lại cho ông biết bao nhiêu giây phút thần tiên, sau mấy năm mất tích giờ đã trở lại nằm gọn trong tay ông. Oi trời ôi, ước gì ông có phép thần thông thực hiện mong ước của cô : đưa cô đi thật xa, sống đời chồng vợ sinh con đẻ cái ở một nơi thật hoang vắng, khuất hẳn cái xã hội khốn nạn đầy nhưng âm mưu đểu cáng này đi. Nhưng mà đó vẫn chỉ là ước vọng tội nghiệp của một đứa con gái bị dồn vào bước đường cùng thôi. Ong làm sao có thể theo nó chạy trốn khỏi cái xã hội ông đang ngồi chễm chệ trên một địa vị cao chót vót như hiện nay được ? Làm sao ông có thể sống chui sống nhủi trốn tránh sự truy bắt của cả một bộ máy chuyên bắt người và giết người đang nằm trong tay  chính vợ ông, một con mụ phù thuỷ độc ác hơn cả phù thuỷ trong truyện cổ tích, giết người không gớm tay được ?
Ong đẩy bật con bé ra khỏi ông, lôi sềnh sệch nó ra cửa :
“ Trốn đi…trốn mau đi…để tôi còn gọi xe cấp cứu đưa thằng này đi…cô cứ chần chừ ở đây, tôi không đưa nó đi cấp cứu được, nhỡ nó chết thì cô tù mọt gông…”
Có vẻ như đã nhận ra mối hiểm nguy đang chờ sẵn, cô bé đã chịu rời ông Sáu Thượng ra nhưng vẫn còn ngần ngừ chưa chịu đi. Vừa lúc đó chuông điện thoại reo lên giòn giã . Ong vội vã đi tới bàn cầm máy . Từ trong ống nói vang lên giọng nói đầy bực bội của vợ ông :
“ Sao ? Tình hình sao rồi ? Ong đã thấy thằng thư ký nó về đó chưa ? Sao không thấy điện đóm gì cho tôi vậy ?”
Ong cuống lên, đầu óc bấn loạn chưa biết trả lời sao , đành cứ đứng ngẩn như tượng gỗ . Tiếng vợ ông lại vang lên chát chúa :
“ Sao ? Tình hình thế nào rồi ? Sao ông không nói gì cả ? Mồm miệng cứ như đang ngậm hột thị vậy ?”
Ong lắp bắp :
“ Tôi  ..tôi…à không..không có gì…”
Tiếng bà quát lên trong máy :
“ Không có gì là nghĩa sao ? Ong đang ở một mình hay là thằng thư ký nó lại rủ rê cúng  cho ông con đĩ nào rồi phải không ?”
Ong xua xua tay ra hiệu cho con bé Thật đi đi rồi vội  vã :
“ Không không…làm gì có chuyện đó…tôi..tôi đang ở có mình tôi thôi mà…”
“ Ong giờ cái thần hồn đó…ở địa vị ông mà sơ xuất để lộ ra chuyện gì thì ầm cả nước lên  đó…”
Ong như người đã lấy lại được  bình tĩnh :
“ Bà yên trí đi…xa bà tuyệt đối tôi không có làm chuyện bậy bạ…từ sau chuyện con bé kia tôi đã thề trung thành với bà mà..”
Ong chợt nhìn thấy mắt con bé Thật long lên dễ sợ. Nó vừa nghe câu nói “thề thốt” của ông với vợ và nó xôi  máu lên. Trong phút chốc nó quên hẳn nguy hiểm đang rình rập, nó lẳng lặng bước tới gần và bất ngờ giật lấy máy điện thoại của ông , hét vào đó :
“ Con quỷ cái…tao căm thù mày…tao cầu trời cho mày chết đường chết chợ chết giữa gươm đao,  chết không nhắm mắt…”
Không biết bên kia máy bà vợ ông Sáu Thượng nói gì  chỉ thấy cô Thật hét vào máy :
“ Mày không biết tao là ai hả ? Tao là hồn ma mà mấy năm trước mày đã đưa tao xuống địa ngục, bây giờ tao trở lại để đòi mạng mày đây . Mày đã biết tội mày chưa ? hai năm trước, mày thù tao vì tao cướp chồng mày thì chỉ mình tao chịu tội thôi chớ ? Đứa con trong bụng tao có tội tình gì đâu mà mày cũng giết nó ? Mày độc ác còn hơn cả loài hùm beo rắn rết, trời Phật sẽ trừng phạt mày…”
Ong Sáu Thượng hoảng quá , giật lấy điện thoại đặt lên giá , đẩy cô gái ra cửa buồng :
“ Thôi thôi cô đi đi…đi nhanh lên không nó gọi điện cho người của nó tìm đến đây thì nó giết chết cô…”
Con bé Thật vừa rời đi, điện thoại lại vang lên giòn giã, ông Sáu Thượng đâm bổ vào nhấc máy . Bên tai ông vang lên giọng chát chúa của vợ ông :
“ Thế là thế nào ? Con đĩ chết băm chết vằm ấy đâu rồi. Sao nó lại ở trong phòng ông ? À…ra ông lừa tôi lợi dụng đi công việc để tìm nó hả ? Nó đâu rồi, giữ ngay nó lại tôi cho lính tới bắt nó …”
Ong Sáu Thượng lắp bắp :
“ Tôi…tôi đâu có tìm nó…chẳng qua khách sạn nó tìm người tẩm quất đưa lên để đấm ưng cho tôi thôi…ai ngờ đâu lại chính là nó…”
Tiếng bà vợ thét lên trong mấy :
“ Tôi không tin, tôi không tin cái mồm miệng dối trá của ông…thằng thư ký đâu rồi…ông đưa ngay điện thoại cho nó để tôi bảo nó còng tay con khốn nạn kia lại ngay…”
Ong Sáu Thượng hoảng sợ :
“ Thằng thư ký bị con nhỏ nó đánh chết ngất rồi…máu me lênh láng kìa…thôi tôi cúp máy để gọi xe cấp cứu cho nó…”
“ Chưa được …chưa được …ông phải giữ ngay con bé lại, nhốt nó trong phòng để tôi gọi thằng Giám đốc công an tới bắt nó…ông nghe rõ chưa ? Ong không giữ nó lại để nó trốn mất thì đừng có trách tôi…”
Ong Sáu Thượng  vội vã :
“ Thế còn…thế còn tối nay hẹn tới gặp ông bí thư thành uỷ thì sao ? Thằng  thư ký còn đang bất tỉnh nhân sự thế kia sao mà đi…”
Bà quát lên :
“ Ong cứ ở đó không được đi đâu, tôi sẽ cử người khác, còn thằng thư ký thì gọi xe cấp cứu đưa nó vào bệnh viện đi…nhớ đừng có để chuyện toé loe ra thì hỏng việc lại còn xấu mặt nữa…Ong cứ nói nó bị ngã thôi…Ong cứ chờ đó, sẽ có người tới ngay…”
Bà cúp máy không để ông hỏi han thêm câu nào. Ong Sáu Thượng lòng dạ ngổn ngang. Quả thực chưa một buổi tối nào lại dồn dập đến với ông nhiều chuyện đến vậy. Giờ chắc con bé Thật đã trốn rồi, nấn ná ở đây tay chân vợ ông vớ được thì lôi thôi cả tới ông. Trước  mắt phải đưa ngay thằng thư ký đi cấp cứu cái đã.  Ong bước tới chỗ gã thư ký đang nằm quay lơ dưới  đất. Máu nó đã ngừng chảy và khô lại thành từng vệt trên mặt. May quá, nó chưa chết, vẫn thở nhè nhẹ. Ong đập đập tay vào vai nó, quả nhiên nó hé mắt nhìn ông. Ong reo lên, hỏi vội vã :
“ Tỉnh rồi hả ? Trong người thấy thế nào ?”
Gã thư ký không nói gì, chỉ hơi lúc lắc cái đầu. Ong cúi sát xuống nói vào tai gã :
“ Mày chịu khó nằm đây nhé. Tao không sao cõng mày lên giường được . Cứ yên tâm nằm đây, tao gọi điện tiếp tân kêu cấp cứu …”
Gã thư ký vẫn không nói gì, chỉ hơi gật gật rồi lại nhắm nghiền mắt, thiếp đi. Ong vội vã quay số gọi điện xuống tiếp tân . Chuông điện thoại đổ dồn mà chẳng có ai nhấc máy. Thôi rồi chắc con bé tiếp viên lại trốn ra ngoài đường ăn quà rồi. Mẹ kiếp, chẳng bù cho lúc chặp tối, cứ điện liên hồi hỏi ông có cần gì không ? Giờ ông cần thì nó lại bỏ đi mới chết, giờ biết tính sao đây. Phải đưa ngay thằng thư ký đi chụp  sọ não coi nó có xuất huyết bên trong không đẻ có biện pháp cấp cứu. Cái con ranh con Thật, không hiểu sao bình thường nó hiền lành thế mà lúc nổi xung lên, nó đập thằng thư ký như đập cái rẻ rách. Rồi lại cú điện thoại nó la hét chửi toáng con vợ ông nữa. Thật đáng đời con mụ này, ác độc lắm thê sào cũng có ngày. Ong chỉ lấy làm lạ tại sao con bé Thật lại có máu liều đến vậy. Đúng là con giun xéo lắm cũng quằn. Con người ta càng hiền lành, cam chịu nhưng bị đàn áp dã man quá , lâu ngày tích tụ căm thù, thế nào cũng có lúc vùng dậy, kiểu như cái nút chặn bị bật tung, bao nhiêu sức mạnh bị giam hãm lâu ngày được  thoát ra thì phải biết…sức công phá của nó kinh khủng lắm. Từ trường hợp con bé Thật ông thoáng nghĩ tới cảnh ngộ những người dân oan bị bọn cường hào địa phường chèn ép, cướp nhà cướp đất, năm này qua năm khác đội đơn đi khắp nơi kêu van. Họ rồi cũng sẽ giống như con bé Thật này, một ngày nào đó, sự căm thù tích tụ đã đủ lớn, lúc đó không một nút chặn nào giữ nổi, lòng căm hận của họ bùng ra thì Đảng và Nhà nước có dùng xe tăng, đại bác mà đàn áp cũng chẳng ăn thua.
Ong gác máy điện thoại, khoác thêm cái áo ngoài rồi lấy cái chăn mỏng đắp lên người gã thư ký bước ra khỏi phòng. Ong vừa đóng cửa phòng thì bên tai có tiếng khóc thút thít. Oi cha mẹ ôi…hoá ra con bé Thật vẫn còn ở đó. Nó chưa chịu đi trốn có chết không, nó vẫn gan lì đứng trong góc tường như muốn ăn vạ ông hẳn thôi. Ong cuống quýt :
“ Kìa kìa…sao không trốn đi…trốn mau đi….nó đang cho người tới bắt cô đó…”
Cô bé khóc nức lên :
“ Nhưng mà…em biết trốn đâu bây giờ ?”
Ong hoảng lên lôi tay cô bé :
“ Đi..đi ngay…không tay chân nó tới đây  nó bắt đi thì khổ…”
Cô bé có vẻ như đã hiểu ra được nỗi hiểm nguy đang chờ sẵn, vội vã líu ríu theo chân ông Sáu Thượng chạy xuống cầu thang. Trong đầu ông Sáu Thượng lúc này đang rối bời bời. Không hiểu đưa con bé Thật này đi đâu bây giờ . Cứ loanh quanh ở đây thế nào tay chân mụ vợ ông nó cũng tóm được.
Hai người xuống tới chỗ tiếp tân vắng tanh không có ai.  Ong Sáu Thượng vội kéo tay cô bé Thật bước nhanh ra ngoài phố. Ong hỏi dằn giọng :
“ Giờ cô tính đi đâu đây ? Cô có quen ai trong thành phố này không ?”
Cô bé Thật sợ hãi, lắc đầu :
“ Không quen ai cả …”
Ong Sáu Thượng bực mình :
“ Vậy cô từ đâu tới đây ?”
“ Dạ….đang ở nhà trọ để tối tối khách kêu đi mát xa ạ…”
Ong Sáu  Thượng  quyết định rất nhanh :
“ Giờ cô phải về ngay nhà trọ lấy quần áo rồi trốn về quê ngay…”
Cô bé mếu máo :
“ Quê có còn ai nữa đâu mà về ….”
Nói rồi cô gái lại bật khóc thút thít làm ông Sáu Thượng lại càng thêm cuống.  Chợt ông nảy ra một lối thoát , ông nói với cô Thật :
“ Cô còn nhớ bà nấu bếp ở nhà ăn của nhà khách tỉnh uỷ hồi đó không ?”
Cô bé Thật nhăn trán lại rồi gật gật.
“ Ngay trong đêm nay, cô phải tìm mọi cách trốn về đó và tìm đến bà nấu bếp nhờ bà đó kiếm cho chỗ mà ẩn náu một thời gian. Tôi sẽ tìm cách gửi tiền cho cô. Chờ con mẹ kia nó quên đi tôi sẽ tìm lên đó tìm cô…”
Con bé Thật tươi mặt :
“ Thật nhé…ong nói thật nhé…”
                                                                                (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét