Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - kỲ 117

                      (tiếp theo)


Một hôm đang nằm dưới xã chỉ đạo phong trào học tập xây dựng hợp tác xã nông nghiệp, ông Thượng nhận lệnh về huyện gấp để gặp phái viên Ban tổ chức trung ương.  Chuyện gì đây ? Chắc  cấp trên xoá kỷ luật cho ông và rút về trung ương công tác ? Ong Thượng mừng khấp khởi bước  vào phòng gặp đồng chí phái viên Ban tổ chức trung ương người dong dỏng, mắt sâu, mũi khoằm, da tai tái…Quái thật, ông đã gặp đâu rồi nhỉ ? Ong Thượng trố mắt căng óc ra cố nhớ lại . Nhìn vẻ mặt bần thần của ông Thượng, gã phái viên Ban tổ chức bật cười :
“ Ong đã nhận ra ai chưa ?”
Giọng nói bẹt , rè rè làm bật ra một tia chớp loé lên trong trí nhớ, ông Thượng  la hoảng :
“ Anh là…anh là…Dĩ…Lê Đình Dĩ …Bí thư đảng uỷ xã…”
Gã Phái viên vẫn cười cười làm ông Thượng kinh hoàng :
“ Tôi tưởng…tôi tưởng anh bị…bị bắn hồi cải cách ruộng đất rồi kia mà…”
Gã phái viên không cười nữa, nghiêm mặt :
“ Phải rồi…anh Dĩ  đã bị ông bắn trong cải cách ruộng đất rồi ...còn tôi là em sinh đôi của ông Dĩ…”
Ong Thượng thở hắt ra :
“ Thảo nào giống nhau thế. Đồng chí Dĩ hy sinh là một chuyện đáng tiếc, nhưng sau Đảng sửa sai đã phục hồi cho đồng chí ấy rồi …còn tôi... tôi cũng đã bị kỷ luật…”
Gã  Phái viên cười nhạt :
“ Chưa xong đâu…hồi đó người ta vẫn nghĩ ông sai lầm là do vô tình xâu chuỗi nhầm rễ thối…”
Ong Thượng tái mặt :
“ Thì đúng vậy chứ còn gì ? Người tôi bắt rễ là thằng gác chợ, lúc đó tôi mất cảnh giác không biết hắn có tư thù với đồng chí Dĩ…”
Gã Phái viên lắc đầu :
“ Không phải , sau này thằng đó đã khai chính ông xui nó vu cáo cho ông Dĩ  có quan hệ với Quốc dân Đảng chui luồn vào tổ chức của ta để phá hoại …”
Ong Thượng lắp bắp :
“ Làm gì…có chuyện đó…tôi…tôi có xúi bẩy gì đâu …”
Gã phái viên cười nhạt :
“ Thế còn con mẹ bán bánh đúc ngoài chợ huyện ông “bắt rễ” thành cốt cán và cho ngồi ghế Chánh án để xử tội ông anh tôi ?”
“ Thì tôi thực hiện đúng đường lối của Đảng dựa hẳn vào bần cố nông, liên hiệp với trung nông, đánh đổ toàn bộ giai cấp địa chủ mà…”
Gã phái viên nổi cáu :
“ Nhưng con mẹ bán bánh đúc ấy không phải là bần cố nông, cũng chẳng phải  trung nông . Ong bắt rễ nó chẳng qua là vì nó thù ông Lê Đình Dĩ không chịu ngủ với nó. Bởi thế nó sẵn sàng nghe ông tuyên án tử hình ông anh tôi…”
Ong Thượng cuống quít :
“ Chuyện này Hội đồng kỷ luật của Đoàn uỷ cải cách ruộng đất đã kết luận rồi…anh còn đào bới lại là có ý gì ?”
Gã Phái viên sầm mặt :
“ Hồi đó Hội đồng kỷ luật chưa xét tới cái động cơ ông cố tình đẩy ông anh tôi vào chỗ chết …”
Ong Thượng tái mặt :
“ Làm gì có chuyện đó…tôi đâu cố tình xử tội chết đồng chí  Lê Đình Dĩ . Chẳng qua  là trung ương áp dụng máy móc chỉ tiêu địa chủ của Trung Quốc…”
Gã Phái viên quát lên :
“ Không phải…ông cố tình giết anh tôi chẳng qua anh tôi đã chứng kiến sự  đầu hàng, hèn nhát của ông trước tên lính Pháp trong trận chống càn . Ông muốn trừ khử  anh tôi để diệt khẩu , loại trừ hậu hoạ…”
Ong Thượng rúm ró cả người :
“ Vu cáo…bịa đặt …anh nghe đâu ra chuyện đó…”
Gã phái viên lại cười nhạt. Gã nhìn ông Thượng lúc này rúm ró cả người chằng khác gì một con ếch trước một con rắn. Gã mở cặp lôi ra một xấp giấy quảng ra bàn :
“ Rất tiếc cho ông …chính anh Lê Đình Dĩ…ông anh ruột tôi đã viết lá đơn này tố cáo ông ngay trước ngày anh ấy bị các ông xử bắn tại phiên toà…”
Ong Thượng hoảng hốt :
“ Không…không thể có chuyện ấy được…Không…không…”
Nhưng mà rành rành lá đơn kể rõ  ngày mấy tháng mấy, đồng chí Sáu Thượng , phái viên trung ương về xã truyền đạt chủ trương "tích cực phòng ngự, chuyển mạnh sang tổng phản công" của Bộ chính trị, những ai dự họp đều ghi rõ cả họ tên, rồi khi nghe tin địch càn, đồng chí mất tinh thần, mặt mày tái xám, chân tay run lẩy bẩy ,  Đảng uỷ xã phải cho du kích đưa đồng chí xuống hầm bí mật, đến khi Tây bật nắp hầm, đồng chí Thượng sợ chết khiếp, quỳ xuống van xin tha mạng, may có Bí thư chi bộ Lê Đình Dĩ tới kịp thời bắn chết thằng Tây, đồng chí Thượng tuy được cứu sống nhưng quá hèn nhát, sợ chết, đầu hàng, lậy van kẻ thù làm mất thanh danh cán bộ Đảng. Lá đơn vạch rõ vì sợ đồng chí Dĩ tố cáo chuyện xấu xa , nhục nhã nên trong cải cách ruộng đất đợt chỉnh đốn tổ chức Sáu Thượng đã tìm cách hãm hại, móc nối đưa phần tử xấu chui vào hàng ngũ cốt cán, nguỵ tạo tài liệu, tố sai, vu cáo đồng chí Dĩ có quan hệ với Quốc dân đảng nên bị Toà án nhân dân tuyên án tử hình .
Đọc xong ông Thượng sợ toát mồ hôi , nhìn xung quanh không thấy ai, liền quỳ sụp xuống lậy van :
" Tôi lậy anh...tôi xin anh...hoàn cảnh gia đình tôi rất khó khăn ...nếu anh không thương bắt tôi ra Toà phải đi tù thì ai trông coi, săn sóc bố mẹ già..."
Gã phái viên Ban tổ chức trung ương cười  khảy :
" Vậy khi dồn anh tôi vào chỗ chết anh có thương cảnh vợ dại con thơ của anh ấy không ?"
Ong Thượng vẫn quỳ :
" Ngày đó tôi lo ông Dĩ tố cáo chuyện của tôi lên trên nên tôi mới liều lĩnh thế chứ có tư thù gì đâu . Anh...anh bỏ qua cho tôi vụ này...tôi ...tôi biếu anh cái xe máy..."
Gã phái viên Ban tổ chức trợn mắt :
" Sao anh đánh giá cái mạng anh rẻ thế ? Chỉ bằng cái xe máy thôi à ?"
Ong Thượng vội vàng :
" Vậy anh muốn gì tôi cũng chiều. Tôi...tôi cũng giành giụm được một món tiền..."
Gã phái viên cười lớn :
" Anh định đút lót tôi phải không ? Thôi đứng dậy ...Cái số anh chưa phải đi tù đâu...quẻ này đang từ đại hung chuyển sang đại cát đó..."
Ong Thượng lắp bắp :
" Anh...anh nói thế là sao ? sao "hung" lại chuyển "thành " cát ?"
Gã phái viên nghiêm mặt :
" Anh nghe đây...chuyện này tuyệt đối là chuyện nội bộ của Ban tổ chức Đảng...anh mà hé miệng là rơi đầu..."
Ong Thượng rối rít :
" Tôi xin thề không hề lộ cho ai... nếu được xử lý nhẹ nhàng như phê bình, cảnh cáo nội bộ, Đảng bảo tôi làm gì tôi cũng làm..."
Gã phái viên cười lớn :
" Anh nhớ lời nhé...Đảng bảo anh làm gì anh cũng làm nhé..."
Ong Thượng giơ tay :
" Tôi xin thề...Đảng bảo tôi nhảy vào lửa tôi cũng nhảy ..."
Gã Phái viên xua xua tay :
" Đảng không yêu cầu anh nhảy vào lửa...Đảng chỉ yêu cầu anh...lấy vợ ..."
Ong Thượng kêu lên :
" Lấy vợ ? Sao lại lấy vợ ? Mà lấy ai kìa ?"
" Anh yên trí...không phải lên rừng lấy Mèo lấy Mán đâu mà ...lấy ngay gái làng thôi..."
" Lấy gái làng ? Nhưng tôi đã có đối tượng nào đâu ?"
" Vậy anh quên người yêu cũ rồi à ? Cô Hằng , nữ du kích đường số 5, danh tiếng đang nổi như cồn đó ..."
Ong Thượng giãy nảy :
"Nhưng tôi với cô ấy chia tay lâu rồi...nghe nói...cô ấy lên Hà Nội , quen ông nào lớn lắm ở Ban tổ chức trung ương..."
Gã Phái viên trừng mắt :
" Anh không được nghe đồn bậy đồn bạ...cô Hằng vừa là người yêu cũ vừa là đồng đội cùng chiến đấu ...anh phải có trách nhiệm với cô ấy...Mà cô ấy sắp được phong nữ anh hùng các lực lượng vũ trang...mai kia được làm chồng "bà lớn" anh tha hồ thăng quan tiến chức ..."
Ong Sáu Thượng rụt rè :
" Nhưng...liệu cô ấy có chịu lấy tôi không ? Chúng tôi chia tay nhau lâu lắm rồi..."
Gã Thư ký cười láu lỉnh :
" Nhất định cô ấy chịu làm vợ anh. Lấy cô Hằng...không những anh thoát truy cứu hình sự về tội vu cáo hãm hại đồng chí đảng viên trung kiên mà còn...được nhiều thứ lắm..."
" Tôi sẽ trở lại công tác cơ quan trung ương ở Hà Nội chứ ?"
" Chuyện nhỏ ..."
" Cưới xong tôi được cấp nhà chứ ?"
" Chuyện nhỏ ..."
" Vậy bố mẹ tôi cũng được nhập hộ khẩu Hà Nội theo tôi chứ ?"
" Chuyện nhỏ nữa ...không chỉ có thế , anh còn được tiêu chuẩn bìa cung cấp  cửa hàng Tôn Đản giành cho cán bộ trung ương nữa kìa..."
Lần đầu tiên kể từ lúc gặp gã phái viên, ông Thượng nở một nụ cười sung sướng :
" Vậy tôi đồng ý..."
Gã phái viên gật đầu : 
" Anh quyết định thế là sáng suốt, vừa thoát tù tội vừa có vợ đẹp, nhà cao cửa rộng, sau này con cái đi học nước ngoài hết . Vậy mai anh sang gặp cô Hằng chuẩn bị, ba ngày nữa cưới ..."
Ong Thượng kêu to :
" Ba ngày nữa đã cưới ? Sao gấp gáp quá thế ?"
Gã phái viên cười đểu :
" Thì các cụ đã dậy rồi...cưới vợ là cưới liền tay..."
Chia tay gã phái viên Ban tổ chức trung ương, ông Sáu Thượng lơ mơ như người đang nằm mơ. Sao lại  kỳ lạ thế  ? Đằng sau chuyện này là  gì ? Ong tắc lưỡi, là  gì thì cũng không lùi được nữa rồi.  Thôi mặc kệ, cứ nhắm mắt theo gã Phái viên sắp xếp, cưỡng lại nó đưa ra Toà thì chỉ có mà ...ăn đất. Vả lại lấy ai chớ, lấy cô Hằng, nhan sắc vào loại nhất huyện, ngày xưa cũng đã tìm hiểu , vậy may mắn  rồi, mong gì hơn ?
Hôm sau, theo yêu cầu của gã Phái viên, ông Thượng  đóng bộ quần áo đẹp  nhất , đạp xe sang làng bên tìm tới nhà cô nữ du kích nổi tiếng ông sắp cưới làm vợ. Ong còn đang bỡ ngỡ trước ngôi nhà hai tầng mới xây thay cho căn nhà tranh ọp ẹp ngày trước, một cô gái lạ mặt, có vẻ người làm đã chạy ra mời vào phòng khách :
" Chú ngồi chờ, cô cháu ra ngay..."
Và rồi không phải chờ lâu, từ buồng trong, cô vợ tương lai đã bước ra, súng sính trong bộ váy áo mặc nhà. Oi chao ôi, cô Hằng, nữ du kích ngày trước, người yêu cũ của ông đó ư ? Thật nằm mơ cũng không tưởng tượng ra, trước mặt ông là một phụ nữ sang trọng, xinh đẹp , nhanh nhẹn chẳng chút e thẹn,  rụt rè , nói năng nhỏ nhẹ như cô du kích ngày xưa . Cô nhìn ông chăm chú từ đầu đến chân như muốn đánh giá cái người cô sẽ lấy làm chồng rồi thở hắt ra :
" Anh có tập tành thể dục thể thao gì không ?"
Ong lắc đầu, thú nhận bận rộn suốt từ sáng đến tối nên chẳng còn thời gian tập tành gì nữa . Cô hạ ngay một câu :
" Thảo nào cái mặt anh toàn thịt là thịt...sau này anh phải tập đi...À  mà sao anh đi có một mình ?"
Ong ngớ ra chưa biết trả lời sao, cô đã hất hàm :
" Thế mẹ anh đâu ? Sao không đưa mẹ anh sang hỏi vợ cho con trai ?"
Ong luống cuống :
" Tôi...tôi chưa nói gì với mẹ tôi cả..."
" Vậy thì anh về nói  đi...sáng mai sang đây ăn hỏi !."
Mặc dầu gã phái viên Ban tổ chức trung ương đã căn dặn, đã chuẩn bị tinh thần  nhưng ông cũng không khỏi ngỡ ngàng về tốc độ tên lửa của cái vụ cưới xin này. Thôi cũng đành. Đã đâm lao phải theo lao chứ biết làm sao ? Vả lại ông đâu còn lựa chọn nào khác ? Sáng hôm sau, mặc cho mẹ la lối om sòm, ông Thượng cũng đưa được bà  sang gặp gia đình cô vợ tương lai.

                                              (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét