Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 158

                                            (tiếp theo)


Rồi bỗng chợt nhớ ra chuyện gì, bà sầm mặt, mắt long lên sòng sọc :
“ Thế còn con bồ nhí người miền “đù” ông nói năng ra sao với tôi đây ? Ong để cho nó dùng điện thoại mắng tôi sa sả lại còn đe doạ băm vằm mổ xẻ tôi nữa chớ ? Vậy ông gọi nó về đây tôi đứng yên coi nó có gan động tới người tôi không ?”
Ong Sáu Thượng hoảng sợ :
“ Tôi …tôi vô tình gặp nó chứ đâu có cố ý !”
Bà Sáu lại rít lên :
“ Vô tình hả ? Vô tình mà ông đưa điện thoại để nó chửi tôi ?”
Ong Sáu Thượng rối rít :
“ Đâu có…đâu có…tôi đang nói với bà nó xông tới giật lấy chớ ?”
Câu nói của ông Sáu như lửa đổ thêm dầu làm bà Sáu tức tối :
“ Lúc ông nói điện thoại nó ở đâu ? Nó ở đâu mà giật được cả điện thoại của ông ? Có phải ông với nó ngủ chung một phòng không ?”
“ Không không…tôi ….vô tình gặp nó rồi đuổi nó đi thôi…đâu có ngủ nghê gì  ?”
Bà Sáu lại càng rít lên :
“ Ong tưởng che mắt được tôi à ? Hai năm nay tôi tưởng nó chết mục xương ở nói khỉ ho cò gáy nào rồi chớ , vì sao nó lại về được thành phố tìm gặp ông ?”
Ong Sáu Thượng lắp bắp :
“ Tôi đâu có biết ? Hai năm nay tôi có liên lạc gì đâu, đùng cái nó xuất hiện trước mặt tôi chứ tôi đâu có hẹn hò gì ?”
Bà Sáu trợn trừng mắt :
“ Ong nói vậy chó chẳng nghe được. Nếu ông không cho người tìm , không gửi tiền nuôi làm sao nó sống sót tới hôm nay. Ra hai năm nay ông vẫn che mắt tôi, lén lút đi lại với nó…”
Ong Sáu Thượng “tình ngay, lý gian”, ông cố thanh minh sao cũng chẳng lọt lỗ tai vợ, sau ông đành giơ tay xin thề, còn hơn thề dưới cờ đảng, bao nhiêu lời thề độc địa nhất ông đem ra thề với vợ là ông gặp lại con bé Thật hoàn toàn ngẫu nhiên chứ chẳng hề có hẹn hò từ trước. Sau cùng bà cũng nguôi nguôi, giao hẹn :
“ Tôi sẽ cho người đi tìm nó bắt nó về hỏi tội nó đã chửi tôi qua điện thoại. Nhưng về phần ông, ông phải hoàn toàn cắt đứt với nó. Ong còn dây dưa , lén lút liên hệ với nó tôi sẽ cho tụi nó chém chết cả đôi…”
Oi chao ôi, bà nói câu đó mặt lạnh tanh, giọng chì chiết khiến ông sởn cả gai ốc, im thít không cãi được  câu nào.
Bà đã nói ra điều ông lo nhất :” bắt lại con bé Thật…”.
Chao ôi lần trước bà đã bắt được nó đúng vào lúc sắp “vui vầy” với ông và bà đã ra tay tàn độc, đánh nó lòi cả con ra ngoài rồi tống sang Trung Quốc làm gái cho đến khi thân tàn ma dại mới bò được về nước. Kỳ này bà lại định tìm nó mà chắc chắn với đám tay chân Khuyển Ưng lông lá hẳn bà sẽ tìm ra. Trời đất ơi, tưởng tượng tới cảnh con bé Thật bị nắm tóc bắt quỳ trước mặt bà, ông Sáu Thượng sợ đến nhói trong tim. Thực ra lần gặp lại tình cờ trong khách sạn vừa rồi thấy sự đổi thay thiểu não của cô Thật, ông thấy tràn ngập trong lòng một tình thương  là thứ từ trước ông vốn không có nó.
Bà Sáu vẫn chưa thoát khỏi cơn giận đang nổi lên đùng đùng trong lòng bà. Bà trợn mắt, nghiến rằng ken két :
“ Có phải ông vẫn còn thương con nhãi con ấy không ? Kỳ này bắt được nó tôi cho ông đi luôn theo nó nhá !”
Ong Sáu Thượng hốt hoảng :
“ Không không…tôi có cảm tình gì với nó đâu…tôi chỉ khuyên bà để đức lại cho thằng Hàm. Mình tàn độc quá , theo luật nhân quả con cái mình sẽ lãnh đủ …”
Lời nói của ông như đổ đầu vào lửa làm bà tru tréo lên :
“ Nhân quả cái đéo gì ? Bao nhiêu thằng cao cấp hơn tôi còn tàn độc gấp mấy tôi mà cả nhà cả ổ nó vẫn sống phây phây trên đống vàng kìa..A..thì ra ông vẫn còn thương xót con đĩ ấy hả ? Ong về hùa với nó để chửi tôi hả ? Thôi được kỳ này bắt được nó về sẽ biết tay tôi. Tôi sẽ cho cả đôi hưởng hạnh phúc muôn đời nhá…nhá……”
Bà xổ ra một tràng rồi im bặt mặc cho ông thanh minh, hứa hẹn, thề thốt, van xin bà vẫn trơ ra như đá.Sau cùng bà nghiêm sắc mặt, giọng lạnh lùng:
“ Ong nhớ những lời tôi nói đây. Lúc này tôi đang bối rối lo chuyện thằng  Hàm nên tôi tạm thời gác việc hỏi tội ông. Sau này khi thằng Hàm đã được bố trí ổn định, an toàn lâu dài ở đâu, tôi sẽ tính sổ tới ông. Lúc đó ông đừng hòng van xin tôi, ông hãy nhớ lấy…”
Trong lúc hai ông bà đang cãi nhau thì thằng Hàm lục lọi tủ lạnh  phòng ăn. Suốt cả tháng trời trong trại tạm giam chỉ có hai bữa cơm thường với nước trắng khiến hắn vồ lấy chai rượu tây và đủ các món tôm, cua, cá … mẹ hắn đã trữ  sẵn. Hắn ăn uống như con chó đói và chẳng mấy chốc đã đánh ngã nửa chai rượu tây và bắt đầu say bí tỉ.
Để giấu biệt nó trong nhà, bà Sáu Thượng nhốt hắn trong phòng ăn kề với phòng ngủ và cẩn thận ngoài gã thư ký ra, bà tuyệt nhiên không cho kẻ hầu đầy tớ trong nhà giáp mặt nó. Bởi vậy thằng thư ký chạy đi đâu đó chốc lát rồi lại phải quay lại để giám sát “quí tử” cho vợ chồng ông Sáu Thượng. Vừa nhìn thấy thằng Hàm ngất ngưởng với chai rượu , gã thư ký đã la lên :
“ Oi trời ôi…anh uống thế có mà đi cấp cứu…”
Thằng Hàm đang ngồi một mình buồn trông thấy gã thư ký mừng rỡ :
“ May quá…may quá…tao đang cần mày đây…”
Gã thư ký nhào tới giằng lấy chai rượu :
“ Anh cần gì cứ bảo em nhưng anh không được uống nữa…anh say rồi …”
Thằng Hàm mắt long lên, dằn giọng :
“ Say đâu mà say… tao chỉ mới uống sơ sơ thôi…say đâu mà say…”
“ Vậy thôi để em dìu anh vào phòng ngủ đi…sáng mai dậy uống tiếp…”
Thằng Hàm trừng mắt vằn tia máu đỏ :
“ Mày riễu tao hả mày…tao đánh chết mẹ mày giờ…ngủ gì mà ngủ…mày đưa..mày đưa tao đi vũ trường kiếm mấy viên..mấy viên thuốc lắc…”
Gã thư ký giãy nảy :
“ Ay chết…mẹ anh cấm ngặt không cho anh đi đâu hết…Em đưa anh đi để mẹ anh giết em à ?”
Thằng Hàm đấm vào mặt gã thư ký một quả, rất may nó đang say nên thằng này tránh được  :
“ Mày…mày không đưa tao đi…tao…giết…tao giết mày…”
Thằng thư ký sợ quá vội vàng :
“ Được rồi…được rồi…để em đưa anh đi…”
Nói rồi gã xốc nách thằng Hàm dìu đi. Hai đứa cứ đi liêu xiêu , nghiêng ngả trong hành lang mờ mờ ánh đèn rồi như không chịu nổi sức nặng của thằng Hàm, gã thư ký lôi bừa hắn vào một phòng xép, đẩy hắn nằm lên chiếc giường kê góc phòng. Thằng Hàm lúc này như chết rồi,  chẳng còn hay biết trời trăng , chỉ nằm vật ngửa ra trên giường thở phì phò nồng nặc hơi rượu. Gã thư ký kéo cái chăn mỏng đắp cho hắn rồi khoá trái cửa phòng đi tìm vợ chồng ông Sáu đúng vào lúc hai ông bà đang gây nhau về chuyện con bé Thật. Thằng thư ký nấp ở ngoài nghe thấy hết, bụng nó run bắn. Lậy trời lần này bà đừng có sai hắn đi tìm con Thật như lần trước. Oi chao ôi cứ mỗi khi nghĩ tới cái lần đó gã lại thấy lạnh cả người.
Hôm đó gã đang làm việc trong cơ quan chợt có điện bà Sáu gọi đi công tác gấp. Gã chạy ra khỏi phòng làm việc đã thấy chiếc xe commăngca đít vuông đậu sẵn. Bà Sáu mang kính râm , mặt lạnh như đẽo đá, hai thằng cận vệ cao lớn, mặt mũi bặm trợn, sát khí đằng đằng ngồi băng sau. Gã thư ký vừa đi tới bà Sáu đã lạnh lùng hất mặt ra hiệu cho nó leo lên xe ngồi giữa hai thằng khỉ đột. Chiếc xe phóng nhanh ra ngoại thành , rẽ vào ngôi biệt thự nhỏ um tùm cây xanh và hai thằng cận vệ dẫu đầu đã đạp tung cửa phòng để lộ rõ cảnh ông Sáu Thượng và cô Thật âu yếm nhau.
Tất nhiên, ghen tuông là chuyện thường tình. Nhưng ghen cái kiểu như bà Sáu Thượng thì thật là kinh khủng. Mặc cho cô bé khóc lóc van xin, ông Sáu Thượng nài nỉ xin tha tội cho cô, bà Sáu vẫn lẳng lặng ra lệnh cho hai thằng khỉ đột quẳng cô lên xe và sai gã thư ký cùng đi, đưa tuốt lên Lạng Sơn trong một ngôi nhà nhỏ ven biên giới. Suốt một tuần liền gã phải chứng kiến hai thằng khỉ  đột thay nhau hãm hiếp cô gái . Cho tới một buổi sáng gã đang ngồi uống rượu một mình thì thằng khỉ đột chạy vào báo cô gái sắp chết. Gã vội vàng chạy vào coi và kinh hoàng nhìn cái cảnh cô gái bị truỵ thai , máu me bê bết trên chiếc khăn trải giường, đầu tóc bù rối, mặt mày tái  mét và biến dạng, xưng vù như vừa qua một trận tra tấn khủng khiếp.
Quá kinh hoàng trước cảnh đang diễn ra, gã thộp cổ một tên khỉ đột, gào lên :
“ Chúng mày…chúng mày…đã làm gì cô ta…”
Gã hầu cận vênh mặt, tỉnh bơ :
“ Đây là lệnh của bà chủ…bà chủ ra lệnh phải làm cho nó chết từ từ…sau đó thì thủ tiêu…”
Gã thư ký sợ sau này sẽ bị truy tố tội đồng loã giết người vội vã chạy đi tìm một bà mụ trong xóm gỉ tai nhờ cứu chữa cho cô gái kèm theo một phong bì thật hậu hĩnh. Cứ tưởng cô gái cầm chắc cái chết, ai ngờ nhờ bà mụ dùng một mớ lá lẩu hái ở đâu đó trên rừng sắc lên cho cô uống, ba ngày sau cô đã tỉnh lại và dần dần hồi phục.  Mấy ngày đó gã thư ký cứ thấy hai thằng khỉ đột dấm dúi bàn nhau chuyện gì đó. Gã hỏi thẳng :
“ Phải tụi mày lại tính giết chết cô ta không ?”
Một gã gật đầu :
“ Bà chủ nghe tin cô ta chưa chết lại được bà đỡ cứu chữa nên nổi giận ra lệnh phải thủ tiêu ngay không cho mụ đỡ cứu chữa …”
“ Vậy tụi mày tính sao ?”
“ Bà chủ đã sắp đặt kế hoạch tối nay nhờ mụ đỡ đưa cô lên xe chở về Hà Nội để điều trị , trả tiền mụ thật hậu hĩnh cho mụ im miệng rồi sau đó chở tuốt lên biên giới giải quyết…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét