Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 125

                                       (tiếp theo)
Trong lúc này vừa ngồi dưới  chân giường bóp chân cho bà ông vừa nhớ lại  màn kịch kinh hoàng ông mới trải qua lúc tối. Hoá ra thằng thành uỷ viên, bố của đứa con gái xấu số đã chết thảm dưới bàn tay thằng con hờ của ông đã ngấm ngầm đặt kế hoạch điều tra mưu hại ông. Mặc dầu ông đã theo bà chỉ dẫn , tìm mọi cách , bịt hết mọi đường để thằng đó hết đường mò tìm. Ông đã cho người sang bên công an điều tra yêu cầu “đóng án”, kết luận cô gái bị mất tích một cách bí ẩn, không để lại bất kỳ một dấu vết nào. Ong cũng đã nhờ ông Bí thư thành uỷ và bà Kiểm tra thành uỷ dàn xếp với bố cô gái để cho vụ án này chìm xuồng, sau đó sẽ xoá tội cho hắn ta  cái tội nhận tiền bảo kê cho các vũ trường mở cửa suốt đêm và chứa chấp bọn bán thuốc lắc. Sau khi cho chôn xác cô gái và tên bảo vệ khỉ đột, ông đã tống thằng Hàm vào Sàigòn ở nhà người thân trong đó và  lập kế hoạch khá chu đáo để mọi chuyện  lặng lẽ chìm xuồng. Ông không thể ngờ rằng lão thành uỷ viên bất chấp mọi nguy hiểm dám đương đầu với cấp trên, sẵn sàng chịu mất ghế, thậm chí chịu tù đầy để tiến hành vạch trần cái chết bí ẩn của con gái lão. Ông nhớ rõ mồn một nét mặt “quyết tử” của gã thành uỷ viên khi nổ phát súng đầu tiên đương đầu với ông :
“ Báo cáo anh…tôi có bằng chứng đồng chí Bí thư thành uỷ nói chính miệng anh nói ra con gái tôi đã chết …”
Lúc đó ông Sáu Thượng đã cười hà hà :
“ Chính miệng tôi nói ra và anh có bằng chứng ? Ai làm chứng cho anh ? Cô Kiểm tra thành uỷ này hả ?”
Bà Kiểm tra thành uỷ lúc đó đang còn hoảng sợ về thái độ bất ngờ của ông thành uỷ, nghe ông hỏi sợ cuống, níu cả lưỡi :
“ Báo cáo anh…không…không ạ…tôi có nghe đồng chí Bí thư thành uỷ nói gì đâu ?  Báo cáo anh…tôi ..tôi tuyệt đối là không có dính dáng gì tới đồng chí này ạ…”     
Ong Sáu Thượng lúc đó hất hàm :
“ Anh thấy chưa ? Khắp cái Đảng bộ này tôi đố anh tìm được người nào chịu  làm chứng cho anh đấy. Tôi đố đấy…”
Onag Thượng hoàn toàn tự tin vào điều ông nói bởi đúng như vậy, dẫu có cả trăm cán bộ , đảng viên được nghe ông Bí thư thành uỷ nói chuyện đó , chắc chắn sẽ không tìm ra bất kỳ ai dám đứng ra làm chứng chống lại ông. Tính cầu an đã làm mất đi tính trung thực , tinh thần trách nhiệm với cộng đồng của những người vẫn vỗ ngực  “ từ nhân dân mà ra, vì nhân dân phục vụ” . Hình như đã hiểu ra điều đó, gã thành uỷ cười nhạt :
“ Anh nói đúng, khắp cái Đảng bộ này sẽ không kiếm đâu ra một đồng chí nào dám đứng ra làm chứng chống lại cấp trên. Ngày nay Đảng ta là thế mà, bao che cho nhau để cùng tồn tại , để hè nhau cùng cướp , cùng bốc hốt công quỹ để sống phè phỡn trên lưng người dân đã thành một đặc điểm cơ bản của đảng ta trong thời đại công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước này…” 
Lúc đó , ông Thượng trợn mắt quát to :
“ Nói láo, anh nói láo,anh đã trở thành một tên phản bội lại lý tưởng của đảng, ngày mai tôi sẽ ra lệnh khai trừ anh ngay lập tức…”
Ong thành uỷ cũng chẳng vừa, ông cũng trừng mắt quát lại :
“ Anh cứ khai trừ tôi đi, tôi sẵn sàng ra khỏi cái đảng thối nát của anh. Nhưng anh phải cho tôi biết con gái tôi chết ra sao ? Xác nó hiện chôn ở đâu ?”
Câu nói cuối cùng của người thành uỷ viên “ Anh phải cho tôi biết con gái tôi chết ra sao ? Xác nó hiện chôn ở đâu ?” làm ông ớn lạnh. Đó, toàn bộ vấn đề là ở chỗ đó. Cái thằng con hờ mất dậy đã gây cho ông bao nhiêu phiền toái, bao nhiêu rắc rối. Không biết bao nhiêu đơn từ đã bay như bươm bướm về văn phòng của ông kể tội gian dâm, giựt dọc, cướp ngày của nó. Có lần ngay giữa một sòng bạc nó dám liều mạng rút súng bắn bị thương người cầm cái để công an phải can thiệp và giải cứu nó bằng cách tống khứ nó đi du học nước ngoài. Được một thời gian êm êm, nó lại mò về nước đập phá ở các vũ trường hết Hà Nội lại tới Sàigòn, Đà Lạt...không còn kiêng nể ai. Ối chao ôi, nếu không nể mặt con mẹ nó – tức bà vợ ông hiện nay thì ông chỉ cần búng khẽ một cái là đời nó đi tiêu.
Ông Sáu Thượng cứ ngồi cuối giường bóp chân cho vợ mà suy nghĩ lan man. Thật nằm mơ cũng không thể tưởng tượng người đàn bà phì nộn đầy quyền biến, quỷ quyệt và độc ác nằm kia lại là cô du kích đường  5 nhí nhảnh và gan dạ ngày nào. Không hiểu kiếp trước ông  nợ nần gì bà mà gần suốt cuộc đời ông đã dính chặt vào  bà khiến mọi cố gắng thoát ra đều vô ích.
Hồi đồng chí cán bộ cấp cao mới chết, sau lễ tang trọng thể trở về, bà bỗng dưng như biến thành người khác. Mặc dầu mới ngoài 30, thân thể vẫn săn chắc như con gái, nhưng năm thì mười hoạ, bà mới ban phát cho ông ân huệ được thoả thuê . Tuy nhiên  đó là chuyện hy hữu, còn thường thường, mặc ông nài nỉ, van xin, có khi giận dỗi, vật mình mẩy, bà cứ cuốn chặt chăn quanh người đánh một giấc tới sáng tuyệt nhiên không cho ông cơ may nào.
Lắm lúc nằm bên cạnh người vợ trơ trơ như tượng gỗ, ông muốn gào thét, đập phá nhưng vô ích, ông càng đòi hỏi bà càng lạnh lẽo khiến có lúc ông phẫn chí, hăm doạ :
“ Nếu cô không thực hiện nghĩa vụ làm vợ, tôi sẽ tìm cách giải quyết ở chỗ khác ...”
Nghe ông nói, bà cười khẩy vào mặt ông :
“ Ghê nhỉ, ông mà cũng dám đòi cái quyền làm chồng kia đấy. Nhưng ông thử xét coi, từ ngày lấy tôi ông có đáng mặt làm chồng không ?”
Ông Sáu Thượng tím mặt, bị vợ đánh vào đúng chỗ hiểm nhất, ông đành im thít không còn biết nói sao. Cũng như mọi lần, ông cố nuốt nỗi nhục vào đáy lòng, nhưng khác với những lần trước ông ngấm ngầm tìm cách trả thù. Được, nếu mày không còn coi tao là chồng nữa, tao sẽ tìm người khác làm vợ. Từ đó, ngoài mặt ông vẫn vui vẻ với vợ và đứa con trai hờ, nhưng thâm tâm tìm cách trả thù. Lúc này chẳng hiểu vợ chạy chọt, quan hệ ra sao, đang từ Vụ trưởng ông nhảy tót lên Phó Ban quyền nghiêng thiên hạ, cán bộ các tỉnh về trung ương công tác, anh nào anh nấy thậm thụt mang tới biếu vợ ông toàn những sơn hào hải vị mà ngay đến trong Cửa hàng Tôn Đản là nơi dân gian thường gọi là “chợ vua quan” cũng chẳng có được. Tất nhiên lộc bất tận hưởng, có lần một ông Chủ tịch tỉnh miền núi tới thăm và biếu ông một chiếc sừng tê giác, ông hí hửng khoe vợ :
“ Cái này quý lắm đây, để mai hỏi thằng lang Thịnh  trên phố Lãn Ông nên dùng thế nào cho đại bổ. Tôi nghe nói nó có tác dụng đại bổ thận, cải lão hoàn đồng nữa kìa. Bà phải dùng thứ này chữa cái bệnh máu lạnh cho tôi nhờ...”
Lập tức bà vợ sầm mặt :
“ Ai bảo ông là tôi máu lạnh. Có ông không làm cho tôi nóng nên được thì có. Mà đừng tưởng bở, cái sừng tê này mai tôi phải mang lên biếu anh Ba. Của quý thế này anh Ba chưa có mà mình đã có là chết...”
Bà đai giọng kéo dài chữ “chết” làm ông chưng hửng. Kể ra vợ ông nói cũng đúng, anh Ba là thủ trưởng trực tiếp của ông, tuyệt đối không được để sơ xảy chuyện gì , làm mất lòng anh Ba thì coi như tiêu tùng sự nghiệp.
Tuy nhiên ý kiến của vợ làm ông ngờ vực. Tại sao cô ta lại nói “mai tôi phải mang lên biếu anh Ba” chứ không phải là ông ? Sự ghen tuông như con rắn ngủ yên trong lòng ông từ lúc đồng chí cấp cao chết bất đắc kỳ tử trên bụng vợ ông nay lại ngóc đầu lên phun phè phè. Thôi chết rồi, thảo nào bấy lâu nay cô ta lạnh lùng, sắt đá với ông như vậy. Hoá ra nó đã kịp bắt mối với thủ trưởng của ông từ  lúc nào ông đâu có hay. Tuy nhiên ông chỉ phỏng đoán vậy thôi chứ làm sao bắt được tay day được  trán  ?
Một hôm vợ ông đi đâu về rất khuya, vứt ví xách tay ở ngay đầu giường rồi chạy vào phòng tắm. Ông chờ cô mở nước ào ào  mới lén mở ví  xách của vợ ra coi. Bất chợt ông muốn xây xẩm mặt mày. Gì thế này ? Giữa cái đống phấn son, gương lược, ông phát hiện ra một hộp bao cao su OK . Chà...nhất định thứ này cô ta  không dành cho ông rồi. Vậy chắc dành cho thủ trưởng của ông hẳn thôi. Thảo nào mà những ngày gần đây, mỗi lần vào phòng của thủ trưởng để báo cáo công tác, anh Ba vừa nghe vừa nhìn ông bằng ánh mắt rất lạ. Vừa như thương hại lại vừa như riễu cợt. Hoá ra là thế...Ông tối sầm  mặt, muốn đạp cửa phòng tắm chạy vào băm vằm mổ xẻ con vợ hư hỏng nhưng rồi ông lại run bắn lên khi nghe vợ gọi và cuống quít chạy đi tìm chiếc khăn tắm để trong tủ.
 Lúc tắm xong, cô ta soát lại ví  xách tay thấy có dấu vết lục soát, sầm mặt :
“ Lúc nãy ông có lục ví tôi không ?”
Ông chối phắt, vờ kinh ngạc :
“ Cô để ví ở đâu làm sao tôi biết được ? Thế có mất gì không ?”
Cô lườm ông rồi chẳng nói chẳng rằng cô lấy chăn cuốn chặt lấy người rồi như mọi khi cô nằm  xa  ra khỏi ông và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ . Ông thức một mình trong đêm , trằn trọc với ý nghĩ sẽ phải trả thù con vợ mất .
Và một dịp cho ông trả thù vợ đã tới không bao lâu sau đêm đó.
                                   (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét