Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 165

                     (tiếp theo)


Ga Bảy Dự cố lấy lại can đảm :
“ Ong làm vậy liệu có ích gì …tôi sẽ lại cao chạy xa bay và tất nhiên tôi sẽ bắt ông trả cái món nợ này…”
Gã nói rất có lý. Gã vốn là một tội phạm bị truy nã về tội giết người cướp của trốn tránh được khá nhiều năm nay. Cái người đang gọi điện cho gã thực ra vốn là bạn gã. Cả hai vốn làm nghề “bịp bợm” , một gã đi trước “điều nghiên” chiến trường tức hỏi han gia cảnh của thân chủ, khi đã nắm vững mọi tiền vận , trung vận , gã đi sau mới mò tới bói và bịa ra hậu vận làm “thân chủ” hồn vía lên mây xanh cứ là phục “thầy “sát đất , thông hiểu mọi chuyện còn hơn con ma xó trong nhà.
Một lần sau khi đã nghiên cứu kỹ lưỡng lý lịch và nguyện vọng của một chị nhà giàu lấy chồng cả chục năm chưa có con, hai gã mới dắt díu nhau tới giở trò tướng số và bói toán. Đập cửa ngôi nhà hai tầng trong một xóm vắng hẻo lánh gã Bảy Dự cứ trầm trồ :
“ Trời đất ơi…dân “thuỷ thủ viễn dương “ có khác, giàu nứt đố đổ vách…”
Thằng bạn cũng hí hửng :
“ Mày gặp con vợ nó mới “choáng”, đẹp tàn bạo mà chồng lại cứ quanh năm trên biển mới chết…”
Quả thực chị chủ nhà ra mở cửa làm gã Bẩy Dự hồn siêu phách lạc, nom chị ta ngồn ngộn núi lửa mà lại xinh đẹp, “mắt phượng, mày ngài”, môi ăn trầu  cắn chỉ mà nước da còn trắng hơn cả bông bưởi. Vào tới phòng khách, gã Bảy Dự mừng rơn trong bụng vì ở nhà chỉ có mỗi chị vợ và bà già giúp việc còn anh chồng , theo như lời chị ta đang trả hàng mãi bên…Sanhgapo.
Chị chủ nhà tuyệt nhiên không ngờ đang rước cọp vào nhà, lại dại dột mở chai rượu tây cho hai gã uống làm cả hai bốc máu đùng đùng. Thế rồi rượu vào lời ra, gã Bảy Dự đang ba hoa về tiền vận hậu vận bỗng chuyển sang giọng tán tỉnh. Chị vợ anh viễn dương chợt nhận ra nguy cơ thì đã muộn, gã Bảy Dự nhảy xổ lên người chị, còn thằng bạn thì chít cổ bà già.
Sau một hồi vật lộn, chị chủ nhà ngất xỉu đành buông xuôi phó mặc thân thể cho gã ác ôn. Xong việc, sợ lộ bí mật, gã Bảy Dự bóp cổ chết nạn nhân , tên bạn gã cũng thủ tiêu luôn bà già rồi hai đứa loay hoay mở két của gia chủ. Một tài sản đồ sộ làm cả hai tên cướp loá mắt. Hàng xấp đô la dày cộp, hàng giây vàng lá nặng tới cả chục ký, hộp đầy nhẫn kim cương và đá quý.
Sau khi vơ vét tống tất cả vào một cái túi, lẽ ra hai đứa phải chuồn ngay thì thằng Bảy Dự tiếc rẻ chai rượu tây nên kéo bạn ngồi lại. Hai đứa chén chú chén anh và lại rươự vào lời ra  bốc phét về những ngày tới . Gã Bảy Dự huênh hoang :
“ Tao sẽ tậu hẳn một biệt thự ven biển để sống cho sướng. Biệt thự của tao phải có khuôn viên thật rộng, có cả hồ bơi , cây cảnh, nhà mát để ngồi nhậu…”
Thằng bạn lắc đầu :
“ Tao khoái ở thành phố hơn. Tao sẽ xây dựng một loạt nhà cho thuê hàng  tháng cứ việc thu tiền bỏ két thôi. Ngoài ra tao tậu một ngôi nhà mặt tiền phố lớn. Cưới một con vợ thật trẻ, đẹp cho nó đứng bán hàng. Ngày ngày tao cứ việc ngồi một chỗ uống rươự tây, thật sướng hơn vua…”
Gã Bảy Dự cau mày :
“ Theo mày chỗ này tất cả được bao nhiêu cây mà mày đòi vừa xây nhà cho thuê lại vừa mua nhà mặt tiền phố lớn ?”
Thằng bạn nhẩm tính :
“ Chỗ này chắc cả ngàn cây chứ ít à . Chia ra tao với mày mỗi thằng ít cũng phải năm trăm cây…”
Gã Bảy Dự lè nhè hơi rượu :
“ Năm trăm cây à ? Năm trăm cây thì nước mẹ gì ?”
Thàng bạn ngoác mồm :
“ vậy mày đòi bao nhiêu ?”
Gã Bảy Dự giọng đùa cợt :
“ Giá chót tao cũng phải 800 cây ?”
Thằng bạn nhảy dựng :
“ Vậy ra mày tính chơi tao hả ? Có nhiêu đây giỏi lắm được một ngàn cây, mày đòi ẵm cả 800 cây thì tao được gì ? A…tính chơi tao sao mày ?”
Gã Bảy Dự lè nhè :
“ Tao cho mày 200 cây là phúc tổ cho mày rồi. Thử hỏi không có tao liệu mày có biết con vợ thằng viễn dương  này là ai ?”
Thằng bạn nổi cáu :
“ Cho tao 200 cây ? Ra mày định cướp cả phần của tao hả . Này không xong đâu nhé, cứ là cưa đứt đục suốt 50 -50, thiếu một cắc tao thề không tha cho mày…”
Gã Bảy Dự cũng không vừa. Gã đập bàn cái rầm :
“ Mày nói gì  ? Cưa  đứt đục suốt 50-50 cho mày một nửa tức là 500 cây. Ghê quá nhỉ ? Tao hỏi mày trong cái vụ này mày làm những trò gì ? Giết một con mụ già ốm yếu ? Có vậy  thôi mà dám đòi những 500 cây. Tao nói mày biết, mày còn nói lôi thôi nữa là tao cắt xuất, một cây tao cũng không thí cho mày…”
Thế là như giọt nước tràn ly, hai thằng nhảy xổ vào nhau, đấm đá . Gã Bảy Dự bị bất ngờ, rơi vào thế bị động bị thằng bạn thoi mấy quả vào mặt tối tăm mặt mũi . ngã bổ ngửa ra trên mặt đất. Thế rồi trong khi thằng bạn loay hoay nhìn quanh, mãi mới vớ được cái ghế đẩu vừa định nện xuống đầu thằng Bảy Dự thì may mắn cho thằng này quơ tay vào gậm giường vớ ngay được quả tạ chắc của chàng thuỷ thủ viễn dương vẫn tập tành lúc về già, thế là gã ném luôn cả quả tạ vào đúng giữa mặt thằng bạn làm gã bổ ngửa ra vỡ cả đầu, nát cả mặt, máu chảy lênh láng.
Gã Bảy Dự cố gượng dậy thì thằng bạn gã đã nằm ngay đơ, “ Chắc nó chết rồi” – gã nghĩ thầm vậy – càng tốt, mày chết đi càng tốt, tao càng đỡ vướng, đỡ phải chia đôi, một mình tao ăn cả.
Thế là gã gói ghém hết cả vàng tiền hạt xoàn vào cái túi. Trước khi ra khỏi nhà, gã xuống bếp lấy giẻ và nước định  lau sạch các dấu tay của gã. Lau được chỗ vật nhau với thằng bạn, gã lại nhớ ra ly tách và bát chén rồi trên mặt bàn, trên sàn chắc chắn nơi nào cũng nhan nhản dấu tay của gã. Làm sao xoá sạch sành sanh được. Lau chán rồi thấy vẫn còn nhiều chỗ cần phải lau gã chán nản vứt giẻ đi và mắt gã chợt sáng lên khi nhìn thấy cái hộp quẹt ở trên bàn. Phải rồi, chỉ có đốt, đốt sạch mới mong xoá được hết vết tích.
Nghĩ rồi gã sục xuống bếp lục lọi. May quá, gã tìm được một can xăng chừng 20 lít dấu dưới hầm cầu thang chắc của anh chồng viễn dương trữ sẵn để chạy xe máy. Thế là gã cầm can xăng tưới khắp nhà. Sau khi đã chuồn ra ngoài, khoá chặt cánh cổng gã mới bật hộp quẹt đốt tờ báo và quẳng vào trong. Ngọn lửa bùng lên , thoạt đầu chỉ cháy ở phòng khách rồi lan sang các phòng xung quanh. Gã ngoái nhìn ngọn lửa một lần cuối rồi nhảy lên xe máy phóng vội đi.
Trong lúc gã cao chạy xa bay vào mãi tận Sàigòn, vụ giết người cướp của một cách tàn bạo mới sôi nổi  trên báo chí. Vụ án nghiêm trọng đến mức cảnh sát hình sự phải lập hẳn một Ban chuyên án để điều tra. Và không đầy một tháng sau  Ban chuyên án đã kết luận nghi can số một chính là gã Bảy Dự và phát lệnh truy nã gã trên toàn quốc. Gã hoàn toàn bất ngờ không hiểu sao người ta lại điều tra ra dược chính gã là thủ phạm ? Suy nghĩ mãi căng cả óc gã mới chợt nhớ ra giấy tờ tuỳ thân của gã nằm trong túi thằng bạn bởi lẽ trước đó thuê nhà trọ ở khu vực gần nhà nạn nhân người ta bắt phải trình giấy tờ rồi lúc trả phòng thằng bạn gã nhận lại giấy tờ mà chưa đưa trả gã.
Gã Bảy Dự than trời về sơ suất này. Nhưng còn biết làm sao ? Có trời cũng không đoán trước hai thằng sẽ nhảy xổ vào giết nhau như thế.
Thế rồi gã “mua” được một hồ sơ lý lịch dưới cái tên mới ,trốn chui trốn nhủi tại các tỉnh miền Nam. Được 3 năm, lệnh truy nã có vẻ nhạt dần. Gã cho rằng không đâu “yên” bằng chính ở ngay tâm bão, bởi vậy gã lần mò  ra Hà Nội. Sau mấy năm lẩn trốn gã cũng rút ra được bài học :” không ở đâu trốn tốt cho bằng trốn trong…trái tim đàn bà”. Bằng tài bẻm mép, sau cùng gã cũng “tán” được một tiểu thư con quan Thứ trưởng dẫu rằng xấu ma chê quỷ hờn. Nhưng chuyện đó có sao miễn “nàng” tạo cho gã một nơi trú ẩn lý tưởng.
Bám trụ được ở ngay giữa Thủ đô trong vỏ bọc cực kỳ an toàn, gã lại giở tài bẻm mép đoán già đoán non , lại tạo được uy tín “bói toán”, “tử vi”, “tướng số”.  Tiếng tăm gã nổi như cồn , nhất trong đám vợ con cán bộ cao cấp.  Các phu nhân và tiểu thư rất dễ tin vào những lời đường mật về đường công danh rực rỡ của phu quân,  về đường nhân duyên tốt lành  của ái nữ bởi vậy gã nói gì cũng tin xái cổ. Với uy thế rể Thứ trưởng, gã đi thêm một nước liều mạng nữa : lập hẳn “Công ty tư vấn phong thuỷ” do chính gã làm Tổng Giám đốc.
Xưa nay trong các thiết kế nhà cửa  của Viện thiết kế kiến trúc Bộ xây dựng không ai đề cập tới chuyện “phong thuỷ” nôm na là hướng nhà, hướng cửa, hướng bếp. Đó là “duy tâm”, mê tín dị đoan. Tuy nhiên tình hình đã khác khi chuyển từ thời bao cấp sang kinh tế thị trường. Nhất từ ngày “thày phong thuỷ” Bảy Dự xuất hiện, lại mở lớp dậy học về kinh dịch ứng dụng trong cất nhà , và thế là khái niệm phong thuỷ trở nên một  nhu cầu  không thể thiếu được đối với các đồ án kiến trúc. Một dạo hầu như các cán bộ cấp Quận , cấp huyện trở lên thành phố, cán bộ cấp Vụ, Viện trở lên tới Bộ thứ trưởng , quan nào cũng ngoài căn hộ được cấp trong thành phố cũng đều được  mua giá bèo hoặc được cấp thêm một lô đất ở ngoại thành, ven đô để xây “nhà mát” tức “cơ sở 2 ” , cuối tuần xe ô tô riêng đưa cả nhà về đó thư giãn. Tất nhiên những ngôi nhà đó phần lớn được xây dựng dưới sự chỉ đạo của các “quan bà” nên tiêu chuẩn “phong thuỷ” phải được đặt lên hàng đầu.
Từ đó thời cơ hốt bạc đã đến, gã Bảy Dự “chạy sô” hết công trình này tới công trình khác cũng không hết việc. Được nép dưới ô của nhạc phụ Thứ trưởng,  dưới bóng  cuả  các bà lớn , gã Bảy Dự cứ thế mà phom phom tiến tới, quên đứt hẳn quá khứ kinh hoàng, quên đứt hẳn thân phận tội phạm cướp của giết người đang bị truy nã.
 Gã cứ ung dung toạ hưởng kỳ thành từ số của cướp được lén lút giấu kín mấy năm nay, tới số tiền chảy như nước vào túi gã nhờ tài bẻm mép tán hươu tán vượn tử vi tướng số và phong thuỷ trong xây dựng.
Khi gã đã đinh ninh đào sâu chôn chặt được quá khứ, ngờ đâu cái thằng bạn tưởng đã chết cháy thành tro buổi tối cái năm nảo năm nào, giờ đây cứ như là hắn đội mồ đứng dậy để đòi gã phải đền mạng.
Tuy nhiên, trong những năm trốn chui trốn lủi, gã cũng đã rút ra được một bài học là không có hoàn cảnh nào là hoàn toàn tuyệt vọng, dù có đen tối bít bùng đến đâu thì bất cứ cảnh ngộ nào cũng luôn luôn vẫn có một lối thoát dù chỉ bằng một phần ngàn tia hy vọng mà nếu khéo khai thác có thể biến thành một khả năng đào thoát trong tầm tay. Nghĩ vậy gã cố giữ cho giọng nói được  điềm tĩnh, nhẹ nhàng :
“ Hoá ra là ông bạn đó hả ? Thoát chết  từ năm đó mà sao mãi năm nay mới gọi điện liên lạc…”
Ở đâu giây bên kia có tiếng cười  cùng cục :
“ Nhận  ra nhau rồi hả ? Vậy tốt, vậy nghe đây…nếu mày không vâng lời tao thì chỉ sáng mai cảnh sát hình sự sẽ mang lệnh truy nã tới còng tay mày…”
Gã Bảy Dự rối rít :
“ Ay chớ…chớ làm chuyện dại dột vậy mà thiệt hại cả tao lẫn mày…giờ mày muốn gì cứ ra điều kiện đi…tao sẽ chiều ngay…”
Đầu giây bên kia có tiếng nói dõng dạc :
” Trước hết tao yêu cầu mày tới coi bói cho một người …”
Gã Bảy Dự cười cùng cục :
“ Trời đất ơi…tưởng mày đòi vàng bạc châu báu gì, chỉ đòi tao đi coi bói thì quá dễ…nghề của chàng mà…”
Rồi như sực nhớ ra, gã hỏi lại :
“ Coi bói cho ai ? Coi cho mày hả ?”
Ở bên đầu giây có tiếng cười  ha hả rồi giọng riễu cợt cất lên :
“ Mày tưởng mày lừa được  tao hả cái thằng bịp kia. Mày được lừa ba con mụ vợ mấy thằng  quan cán bộ chứ mày lừa sao được tao ?”
Gã Bảy Dự vội vã :
“ Vậy thôi thôi…mày không muốn coi thì thôi. Vậy mày muốn tao coi cho ai ?”
Tiếng nói đầu dây bên kia như súng nổ bên tai gã Bảy Dự :
“ Coi cho bà vợ ông Sáu Thượng…mày biết quá rồi mà…”
Gã co rúm cả người lại. Oi trời ôi, ối trời ôi…vậy ra bấy lâu nay gã chẳng khác gì con ếch trước con rắn là bà vợ ông Sáu Thượng. Bà ta đã nắm được gáy gã từ lâu nhưng vẫn tảng lờ như không biết , khi cần bà mới ra mặt đã nhấc bổng gã lên như nhấc một con chuột nhắt. Cái thằng bạn hút chết của gã trong trận hoả hoạn năm nào suy cho cùng cũng chỉ là con tin của bà, nhất nhất phải theo điều khiển của bà một khi muốn giữ được  cái mạng sống. Gã lại càng thấm thía nhận ra rằng quyền lực trong bóng tối của phu nhân các ông lớn mới thực sự là ghê gớm.
“ Mày nói bà vợ ông nào kia ? – gã Bảy Dự hỏi lại vì vẫn chưa tiêu được một bất ngờ lớn đến thế .
“ Bà vợ ông Sáu Thượng chứ còn bà nào ? Hay mày muốn tao nói bà gọi điện thoại cho mày nhé ?”
Gã Bảy Dự sợ cuống cả lên, gã vội vã :
“ Ay chớ…ấy chớ…làm vậy bà giận tao chết….mày cứ thưa lại với bà là ngay tối nay tao sẽ tới nhà riêng của ông bà…”
Thằng bạn gã cười khoái trá :
“ Có thế chứ ? Tao tưởng mày điếc không sợ súng …”
Ngay sau khi thằng bạn cúp máy, gã Bảy Dự đã vội vã gọi cho ông Sáu Thượng và xin hẹn tối sẽ lập tức tới ngay.
Lúc này gã ngồi trong phòng khách chờ lệnh bà vợ ông Sáu Thượng mà cứ như kiến  bò trong chảo rang. Gã tin chắc yêu cầu của bà Sáu không phải chỉ có tới coi bói mà thôi , nhất định bà còn yêu cầu gã điều gì nữa mà dù có phải táng gia bại sản gã cũng phải nhắm mắt thi hành.
Tim đập thon thót, gã lo lắng nhìn chiếc kim  phút đồng hồ treo tường quay hết một vòng rồi mà tịnh không thấy bóng một ai ra. Ngay cả bà già đưa gã vào ngồi đây cũng biến mất tiêu không nói thêm một lời, không mời gã lấy một ly nước.
Thế rồi sự chờ đợi làm gã mệt nhoài, mắt gã đã nhíu lại như muốn ngủ gật thì ngoài cửa phòng có tiếng léo nhéo rồi cửa bật mở, ông Sáu Thượng dắt tay vợ đi vào. Vừa nhìn thấy dong nhan bà vợ ông cán bộ cao cấp người cứng bóng vía như gã Bảy Dự cũng phải lạnh sống lưng. Oi chao ôi lại có thứ người đàn bà tạo nên một cảm giác khô đét như thân cây chết, bộ mặt dài ngoẵng, hai hốc mắt sâu hoắm nhưng đôi tròng  thụt sâu vào trong thì lại cứ rừng rực rừng rực.
Gã Bảy Dự đứng dậy cong cả người lại chào :
“ Chào anh chị Sáu ạ…em là thằng Dự xin được tới hầu anh chị ạ…”
Bà Sáu Thượng không nói một câu, nhìn xéo qua người gã rồi quay sang hỏi ông chồng :
“ Phải thằng này bữa trước bói cho ông không ?”
Không chờ ông Sáu Thượng lên tiếng, gã Bảy Dự cuống quít :
“ Dạ thưa đúng ạ…chính em bói cho anh Sáu đấy ạ…”
                                                                     ( còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét