Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 127

                            (tiếp theo)


Cô gái nhét vội ấp hình vào túi rồi đóng cặp lại nhoẻn  cười. Thực ra cô sơn nữ tên Thật này chính là con bé Gái miền Nam đã từng làm thất điên bát đảo ông Chủ tịch tỉnh. Để trốn sự truy lùng của vợ ông nó trôi dạt mãi lên vùng núi Tây Bắc, giả làm sơn nữ xin vào làm phòng khách tỉnh ủy . Gặp ông Sáu Thượng nó biết ngay là con dê già lập tức nó chơi trò giả nai, kín đáo chinh phục. Tấm ảnh sex trong cặp ông Sáu Thượng giả vờ để quên làm nó mừng rơn. Cá cắn câu rồi đây. Nó nóng bừng cả người nhớ lại xấp hình . Ôi chao… đứa con trai với đứa con gái trần truồng cuốn lấy nhau như hai con rắn trắng. Mà vừa nãy mới thoáng nhìn không hiểu tay đứa con gái cầm cái gì ấy nhỉ ? Ý nghĩ ấy cứ dằn vặt làm nó  không chịu nổi , liếc nhìn quanh vẫn lặng ngắt như tờ, nó lại lôi cái cặp mở ra coi xấp hình. Ối chao ôi , cả một xấp, hình nào cũng có cảnh đôi trai gái làm tình trong các tư thế. Nô trợn tròn mắt, há hốc miệng, chân  tay run bần bật , người nóng ran như có cả ngàn con ong đang châm đốt trên khắp châu thân . Thế rồi như có một ngọn lửa cháy đùng đùng bên trong làm người nó bỏng  rẫy, với tay tắt đèn và cởi phăng hết quần áo cho da thịt nguội bớt. Đêm hôm đó nó cứ lăn đi lăn lại không ngủ được, lại  phải bật đèn lôi xấp hình ra coi .
Hôm sau ông “bố nuôi” đi công tác trở về ghé qua lấy lại chiếc cặp. Mặt nó chợt đỏ lựng  cầm cặp đưa lại cho ông. Ông biết ngay con bé đã mở hình  ra coi và đang hành hạ nó.  Ông nở một nụ cười tinh quái vờ làm như không biết cho nó đỡ ngượng. Tuy nhiên thái độ con bé khác hẳn mọi khi, nó không nhìn thẳng vào ống chỉ thỉnh thoảng đảo mắt nhìn trộm rồi lại vội vàng quay đi . Ông làm như vô tình nắm lấy bàn tay nó khi nó bưng nước cho ông làm nó luống cuống suýt đánh rơi chén nước, tay chân run bắn. Được đà, ông đặt tay lên vai nó hỏi dồn :
“ Con làm sao thế ? Con ốm hả ? Để bố cạo gió cho con nhé...”
Con bé cuống cuồng đẩy ông ra, miệng lắp bắp từ chối  nhưng vẫn đứng như đực ra như trời trồng. Ông cười thầm, trồng cây tới ngày ăn quả rồi đây, nhưng cứ từ từ, vội vàng là hỏng ăn. Ông mở cặp lấy mấy viên thuốc cảm cho nó uống rồi xách cặp đi khỏi buồng. Chiều hôm sau ông trở lại mang cho con bé Gái  chiếc đầu máy viđêô và một cuốn băng ca nhạc.  Ông hướng dẫn rất tỉ mỉ, mở cho nó coi băng rồi nói có việc đi gặp thường vụ không biết lúc nào mới về. Bố nuôi đi rồi, con bé  khép cửa coi chương trình ca nhạc do đoàn văn công tỉnh biểu diễn. Coi được vài bài, nó bỗng trố mắt lên kinh ngạc. Bao nhiêu đàn sáo, bao nhiêu diễn viên biến đâu hết, trên màn hình lúc này là một đôi trai gái trần như rộng quần thảo nhau trong một trận đấu kỳ nảy lửa làm nó dán mắt lên màn hình, ngùn ngụt bốc lên một ngọn lửa vô hình, thiêu đốt từng phân vuông da thịt  khiến nó giật tung hàng khuy ngực, cởi phăng áo, rồi cởi cả quần cũng không sao làm dịu được sức nóng nung đốt khắp người . Trong lúc ánh mắt bị hút vào màn hình thì hai bàn tay như dẫn dụ bởi một ma lực nào đó run rẩy tìm tới những vùng nhạy cảm nhất trên cơ thể. 
Giữa lúc đó, cửa buồng bỗng kẹt mở, ông Sáu Thượng xuất hiện đột ngột làm cỗ sợ hãi co rúm người lại, hai tay bưng lấy mắt. Ông “bố nuôi” không thể chờ lâu hơn được  nữa, ông nhảy tới ba bước, ôm gọn cả tấm thân trần trụi  , dìu lên giường. Ông nhoài người giật công tắc đèn. Bóng tối chợt phủ kín căn buồng, một cơn gió giật đùng đùng trên mái nhà, có tiếng vật gì rơi và căn buồng rơi vào im lặng hoàn toàn.
Sáng hôm sau mặc cho cô gái nằm ngây đơ, ông Sáu Thượng lẳng lặng mặc quần áo, sửa soạn đi họp. Trước khi ra khỏi buồng ông đánh thức cô gái :
“ Dậy đi học chớ...”
Nó không trả lời, quay phứt mặt vào tường . Ông Sáu Thượng liếc đồng hồ, tắc lưỡi , quăng chiếc cắp lên bàn rồi dỗ dành :
“ Nín đi...nín đi...mai mốt cho về Hà Nội chơi...”
Ông dỗ khéo quá  khiến nó bật cười rinh ríct. Hôm đó ông Sáu phải bỏ buổi họp sáng vì nó giữ rịt ông trên giường mãi đến trưa ông mới ló ra khỏi phòng, mặt mày tái nhợt. Cuộc họp chiều hôm đó ông Sáu Thượng làm cả Ban thường vụ phải kinh ngạc vì ông dễ dàng thông qua những vấn đề mà hôm qua còn vô cùng gai góc và phức tạp vì tính nghiêm khắc của ông.
Sự thay đổi của ông Sáu Thượng lập tức được ông Giám đốc nhà khách ghi nhận và báo cáo kịp thời với ông Thường vụ tỉnh uỷ. Ông này ra lệnh bộ phận phục vụ khách sạn phải kín đáo tạo điều kiện tối đa cho đồng chí phái viên trung ương  thường xuyên ghé thăm cô con gái nuôi, thậm chí nếu đồng chí đó có ngủ qua đêm bộ phận bảo vệ cũng phải ngó lơ làm như không biết, không thấy.
Hết một đợt công tác, ông Sáu Thượng trở về Hà Nội người ta mới thấy con bé Gái cắp sách đi học. Chỉ mới vắng mặt có hơn một tuần, nó  đã làm bạn bè trong lớp kinh ngạc vì sự thay đổi quá nhanh .Nó đã thay bộ quần áo dân tộc bằng chiếc quần bó căng chật , chiếc áo pull ngắn cũn cỡn hở nguyên một tảng lưng mà dưới xuôi các cô gái sành điệu vẫn gọi là quần “ngáp”. Và thực sự ngồi trong lớp nó “ngáp” liên tục, đầu óc vẫn vương tận dẫu tận đâu, lời thầy cô giảng chẳng chui vào được vào tai nhưng vẫn được “chiếu cố” khỏi kiểm tra bài, miễn lao động sản xuất vốn là nghĩa vụ bắt buộc đối với toàn thể học sinh.
Trong lúc đó ông Sáu Thượng trở về nhà, dấu biến chuyện cô “con gái nuôi”  tối vẫn trò chuyện giả lả với vợ coi như không có chuyện gì xảy ra. Từ nay trong đầu ông đã có hình ảnh cô bé miền núi trẻ trung và bốc lửa nên ông chẳng quan tâm tới cô vợ của ông vẫn thì thọt lui tới tư dinh “anh Ba”, ông đã quá quen với cặp sưng trên đầu từ hồi còn mồ ma đồng chí Trưởng ban chưa bị chết bất đắc kỳ tử trên bụng vợ ông, nên ông  chẳng hơi đâu mà ghen tuông với tình địch mới. Bây giờ, mỗi tối cô vợ xách túi đi đâu đó, ông lại lén gọi điện cho cô ‘con gái nuôi” ở mãi trên rừng xanh núi đỏ. Từ sau cái đêm hôm đó, lúc chỉ có hai người , ông không còn xưng hô “bố, con” với cô gái  nữa mà chuyển sang “chú  với em”. Con bé Gái không chịu được cảnh ông biến đi đột ngột để đêm đêm lạnh lẽo nằm trơ trọi trên chiếc giường còn  nguyên vện dấu vết của những trận ái ân bốc lửa. đòi ông phải lên với nó nếu không sẽ tìm về Hà Nội gặp ông. Nghe nó doạ dẫm, ông la hoảng trong điện thoại :
“ Ấy chớ...cứ từ từ chú sẽ thu xếp lên với em...chớ có tìm về Hà Nội mà chết cả đôi...”
Đặt máy nói xuống ông lấm lét nhìn quanh coi vợ về chưa ? Ói mẹ ôi, con sư tử cái mà biết thì nó giết, nó giết. Ông sợ vãi cả mồ hôi muốn cắt đứt luôn trả cô sơn nữ về với núi rừng để đổi lấy sự yên ổn nhưng rồi hình ảnh tấm thân tươi trẻ và bốc lửa của cô lại làm ông quên hết mọi hiểm nguy lại gọi điện cho cô hứa hẹn một ngày gặp gỡ gần nhất.
Một hôm ông đang họp cơ quan, chợt giật nảy người vì có điện đường dài từ mãi trên tỉnh miền núi gọi về. Trống ngực ông đập thình thịch, chắc là ‘con bé’ đó gọi rồi. Mà sao nó mò ra được số điện của cơ quan mà gọi thẳng về đây. Con này liều mạng thật. Chắc là máu rừng rú trong người nó đang nổi lên. Oong rụt rè nói vào điện thoại :
“ Alô...tôi đây...ai đầu dây đó...”
Hoá ra không phải cô Thật mà là ông Giám đốc nhà khách tỉnh uỷ :
“ Báo cáo anh Sáu em đây mà...”
Ông Sáu Thượng vội liếc nhìn xung quanh, lo sợ :
“ Có việc gì thế ?’
“ Báo cáo anh, mấy hôm nữa em về Hà Nội công tác...”
Ông Sáu Thượng thở ra nhẹ nhõm :
“ Về thì về, có thế thôi mà cũng phải gọi điện...”
Ông Giám đốc nhà khách vội vàng :
“ Dạ không...có chuyện quan trọng ạ..”
Ông Sáu Thượng nhói tim, chắc có chuyện gì xảy ra với con bé rồi. Quả nhiên ông Giám đốc nhà khách nhỏ giọng như nói thầm :
“ Báo cáo anh...con bé nó đòi theo xe em về Hà Nội...”
Ông Sáu Thượng thất thanh :
“ Ấy không được...về sao được ...anh phải ngăn nó lại chớ...”
                           (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét