Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 135

                   (tiếp theo)  


Ong Sáu Thượng chỉ còn nước rụt cổ , im lặng nghe vợ mắng mỏ. Ba ngày sau, đang giờ ông làm việc, bà Kiểm tra gọi điện báo tin ông thành uỷ vừa thở hơi cuối cùng. Mặc dầu cái chết này ông đã biết trước, nhưng ông vẫn giật mình , ông hỏi giật giọng  :
“ Cô nói cái gì ? Ai chết ?”
“ Ong thành uỷ chứ ai ? Hôm trước em với anh vào thăm đó. Sáng mai sẽ thông báo chính thức trên báo đài. Sáng ngày kia sẽ tổ chức lễ viếng …Mà anh đã biết tin gì chưa ?”
Lại còn tin gì nữa đây, hay trước khi chết ông thành uỷ đã kịp viết đơn tố cáo ông. Không phải, ông ta đã mất tri giác ngay sau khi được  đưa vào bệnh viện cấp cứu mà. Ong hỏi giọng lo lắng :
“ Lại còn chuyện gì nữa ?”
Giọng bà Kiểm tra trầm hẳn xuống :
“ Nói chuyện điện thoại không tiện đâu … Tối anh ghé nhà em đi…”
Chưa kịp để ông hỏi thêm, bà đã cúp máy. Ong Sáu Thượng ngồi ngây người trước bàn làm việc. Ong đang bấn lên sửa soạn vài ngày nữa sẽ dẫn đoàn đại biểu của ngành đi thăm Cuba, lẽ ra phải tập trung hết tâm trí vào việc đó, chẳng ngờ cú điện thoại của bà Kiểm tra làm đầu óc ông bấn loạn, không nghĩ ngợi được gì . Ong hiểu rằng có ngồi đây mãi cũng bằng thừa, cũng chẳng làm được gì , nên nhấc điện thoại gọi lái xe .
Không đầy mười phút sau chiếc xe con của ông do người lái xe già , tay chân thân tín của vợ đã đưa ông chạy trong các phố đông nghẹt xe cộ. Ong đưa mắt nhìn hai bên đường mà đầu óc ông để đâu. Ong đang mải nghĩ không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà bà Kiểm tra hẹn ông tới nhà mới cho ông biết. Cái chết của ông thành uỷ hiển nhiên là do vợ ông gây ra nhưng nếu vỡ lở, chắc chắn ông bị liên luỵ.
Người đàn bà này ghê gớm thật, ông cứ bị bà lôi đi sềnh sệch suốt từ cái ngày ông chấp nhận với gã cán bộ Ban tổ chức cưới cô ta về làm vợ. Chung sống với bà, ông phải lao theo những cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm và trắc trở.  Những năm tháng đã qua, ông đã theo bà vượt qua được rất nhiều chặng đường gian nan , phạm vào rất nhiều tội lỗi. Bản chất cầu an và nhát sợ khiến nhiều lần ông đã dừng lại, muốn buông bỏ hết mọi thứ để về quê sống cho yên ả nhưng bà đâu có chịu. Ong đành cứ nhắm mắt để bà lôi ông đi theo những âm mưu, những tham vọng bất chấp mọi  thủ đoạn.
Nhưng tới lúc này , quả thực ông bắt đầu sợ. Những tội ác hai mẹ con bà lôi ông theo càng ngày càng chồng chất, càng ngày càng nặng hơn khiến ông gần như rơi vào hoảng loạn. Ong muốn trốn đi thật xa, lên tận miền Tây Bắc hoang vu, ở đó biết đâu ông sẽ gặp lại cô bồ nhí, cô sơn nữ tên Gái và biết đâu cô đã chẳng đẻ cho ông một đứa con trai ? Ong cứ lan man nghĩ ngợi làm người lái xe bất chợt cất tiếng hỏi :
“ Thưa thủ trưởng…thủ trưởng muốn đi đâu ?”
Ong giật mình trở về với thực tại. Đi đâu nhỉ ? Ừ bây giờ biết đi đâu ? Bỗng dưng ông sợ về nhà. Về nhà ông sẽ phải nhìn thấy bộ mặt của mụ vợ lúc nào cũng quàu quạu khiến ông luôn luôn cảm thấy mình đang có lỗi gì đó. Bà sẽ hạch hỏi và nghe ông trả lời lúc nào bà cũng gắt gỏng. Những lúc đó ông chỉ muốn gọi lái xe đưa ông trở lại cơ quan và ngủ luôn trong phòng làm việc. Tất nhiên không đời nào vợ cho ông vắng mặt dù chỉ một đêm trừ những đi công tác. Nhưng không về nhà thì biết về đâu ? Ong nóng lòng muốn tới nhà bà Kiểm tra nhưng bà lại hẹn mãi đến tối . Chẳng còn nơi nào để đi nữa, ông đành ra hiệu cho lái xe chở ông về nhà.
Xe  gần cửa, ông bỗng tròn xoe mắt nhìn thấy một xe tải nhỏ, người ta đang khiêng từ trên xuống lỉnh kỉnh nào bát nhang khổng lồ, nào tượng Phật nào trang thờ…Gì thế ? Ong đang nằm mơ chăng ? Một cán bộ cao cấp như ông mà lại thiết lập ở trong nhà hẳn một điện thờ với lắm thứ vậy sao ?
Ong xuống xe hỏi như quát :
“ Ai cho chở những thứ này tới đây ?”
Một người đàn ông gầy nhom nom dáng vẻ như người nhà chùa chạy tới :
“ Dạ thưa những thứ này bà nhà đặt mua đấy ạ…bà đang ở trên chùa để còn bàn với thầy ngày làm lễ hô thần nhập tượng đấy ạ ?”
Ong Sáu Thượng kinh ngạc :
“ Hồ thần nhập tượng là cái gì ?”
Gã đàn ông lên giọng uốn éo :
“ Dạ ..thưa ông chả là bà nhà đặt mua tượng đức Ngài lớn lắm ạ. Sáng mai bà sẽ cho chở về rồi mời thày tới lễ để đưa thần vào ngự trong tượng thì tượng mới linh đó ạ…”
Ong thở hắt ra, chán ngán chẳng muốn nhìn ngó gì nữa, cứ để mặc mấy người khuân đồ lên gác kê dọn làm điện thờ. Bà vợ ông có gọi điện về nhưng không phải nói chuyện với ông mà với gã nhà chùa để cắt đặt công việc . Càng tốt, sau cái chết của ông thành uỷ viên, ông sợ không muốn nhìn mặt vợ nữa, ít nhất là trong lúc này.
Tối hôm đó, mãi gần 8 giờ bà vẫn chưa về. Yên tâm rồi, ông đi đỡ bị bà hỏi han, cật vấn. Ong lại điện cho xe tới đón đưa ông đến nhà bà Kiểm tra. Vừa tới cửa nhà, bà đã chạy ra tíu tít :
“ Sao anh tới muộn thế ? Ong nhà em chờ không được đã lên buồng ngủ trước rồi. Đấy , cứ chập tối là ông đã díp mắt lại rồi…”
Bà đưa ông vào phòng khách, chưa kịp uống nước, ông đã hỏi ngay :
“ Có chuyện gì thế ?”
Bà Kiểm tra chậm rãi :
“ Gớm…sao ông anh sốt ruột thế ? Uống nước đi đã. Thế việc của em sao rồi ?”
Ong Sáu Thượng hấp tấp :
“ Xong rồi…tôi huỷ  quyết định không ký nữa, thằng Sáu Phó Bí thư đang lồng lộn chạy chọt cửa trên kìa…”
Bà Kiểm tra tái mặt :
“ Vậy rồi liệu lão có chạy được không ? Anh mà không ngăn, lão lên làm quyền Bí thư  là nó giết em đấy…”
Ong Sáu Thượng an ủi :
“ Yên trí, cô cứ yên trí…tôi mà đã ra tay thì nó có mọc ba đầu sáu tay cũng chẳng ngoi lên được. Có chuyện gì cô nói ngay ra tôi biết đi…”
Bà Kiểm tra tươi mặt :
“ Anh nói vậy em yên tâm rồi. Em muốn  báo ngay cho ông anh biết chuyện về bà vợ ông thành uỷ …”
Ong Sáu Thượng giật mình :
“ Bà vợ ông thành uỷ ? Bà ấy làm sao ? Bà ấy có nghi ngờ cái chết của chồng không ?”
Bà Kiểm tra bật cười :
“ Chưa chi mặt anh đã tái xanh tái tử kià ? Thảo nào bị vợ xỏ mũi là phải. Anh yên tâm đi, bà vợ ông thành uỷ hoàn toàn không nghi ngờ gì cái chết của chồng bà. Bà ấy cũng có còn biết gì nữa đâu ?”
Ong Sáu Thượng giật  mình :
“ Bà ấy cũng sống thực vật như ông chồng sao ?”
Bà Kiểm tra lắc đầu :
“ Không không, bà ấy vẫn đi lại, ăn uống, nói cười chỉ có điều sáng nay người ta đã đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần rồi. Họ bảo bà ấy nổi cơn điên từ cả tháng nay rồi.”
Ong Sáu Thượng há hốc mồm, thốt lên :
“ Ghê gớm thật…ghê gớm thật…”
Bà Kiểm tra ngạc nhiên :
“ Anh bảo ghê gớm….ghê gớm cái gì kìa ?”
Ong lắc đầu không trả lời. Lúc trở về nhà, bà đã đang đợi ông ở phòng khách. Vừa nhìn thấy ông bà đã hất hàm :
“ Ong đi đâu về ? Tối rồi không ở nhà trông coi tụi nó giúp tôi bày biện cái điện thờ ?”                                                                            
Ông  lẳng lặng bỏ vào buồng nằm không trả lời. Ông chợt thấy ghê ghê khi nhìn mặt bà. Nó có một vẻ gì đó rất lạ trước nay ông chưa hề thấy. Cái vẻ đó dường như xoá đi hết dấu vết của giới tính trên mặt bà. Lúc này nom bà không phải đàn bà, cũng chẳng ra đàn ông. Rõ nhất là một vẻ hung ác lộ ra từ đôi mắt khiến ông rùng mình khi bà đặt tay lên trán ông :
" Ông có làm sao không ?"
Ông hất tay bà ra :
" Không...không làm sao cả..."
Bà tưởng ông giận bà thiết lập điện thờ ngay trong nhà nên hạ giọng :
" Có thờ có thiêng ông ạ. Tôi biết nhà mình là cán bộ cao cấp, người ta nhìn vào thấy cúng kiếng sẽ dị nghị , đơm đặt này nọ, nhưng tôi không sợ. Chẳng có sợ thằng nào hết..."
Ông khẽ khàng :
" Vẫn có thứ bà phải sợ chứ ?"
Bà cau mặt :
" Tôi chẳng sợ thằng chó nào cả ..."
"  Bà không sợ người đời thì bà cũng vẫn sợ thần Phật chớ. Nếu không sợ  bà cúng kiếng làm gì ?"
Bà gật đầu :
" À thần Phật thì phải sợ chớ ."
" Thế bà có sợ người dưới cõi âm không ?"
Bà cau mày :
" Người dưới cõi âm là ai ?"
Ông nhìn thẳng vào mặt bà rồi rụt rè :
" Là ông thành uỷ đó...rồi mai mốt cả vợ ông ấy nữa..."
Bà giật  mình :
" Ông nói vậy là sao ?"
Ông cười nhạt :
" Bà còn dấu tôi nữa. Bà cho tay chân tiêm chết hắn rồi phục thuốc cho vợ hắn ta điên dại phải nhốt vào bệnh viện tâm thần đó..."
Bà vợ kêu lên :
" Sao ông biết rõ thế ? Đứa nào đã nhỏ to vào tai ông phải không ?"
Rồi mắt bà chợt quắc lên, đầy vẻ hung ác :
" Phải con mẹ Kiểm tra thành uỷ nó hớt lẻo với ông không ?"
Ông Sáu Thượng sợ thót tim, ông sợ không khéo vì ông, một ngày nào đó  bà Kiểm tra cũng chui gầm ô tô cũng nên. Ông vội vàng :
" Không phải, không phải nó. Hôm nay tôi ghé văn phòng thường vụ nghe anh em người ta kháo nhau vậy thôi...".
Bà im lặng thôi không truy ép ông như mọi ngày nữa, ngược lại bà nhỏ nhẹ :
" Bởi vậy tôi mới tính lập đàn cầu siêu cho những oan hồn rồi tối tối tôi sẽ tụng kinh gõ mõ ..."
Ông ngạc nhiên đến ngây cả người , không tin tai mình nữa, vội hỏi lại :
" Bà nói cái gì ? Ai tụng kinh gõ mõ ?"
Bà Sáu Thượng chợt cười gằn :
" Tôi chứ còn ai . Cả đời mình làm nhiều chuyện lẽ ra cũng...không nên không phải, về già tụng kinh gõ mõ cho xả bớt nghiệp chướng đi càng tốt chứ sao ?"
Ông cười nhạt :
" Tụng kinh gõ mõ mà xoá sạch hết tội hết nợ thì chẳng cứ gì bà, cả tôi, cả anh Năm , cả các đồng chí lãnh đạo cao nhất cũng đều chăm chỉ tụng kinh gõ mõ hết..."
                                 (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét