Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 161

                    (tiếp theo)



Bà Sáu ôm lấy gã hoảng sợ :
“ Sao vậy con ? Trời đất ơi…con tôi làm sao thế này ?”
Thằng Hàm đẩy bật mẹ ra, lùi mãi vào trong góc giường, mắt trợn trừng, co rúm cả người lại :
“ Nó đấy…nó đấy…tôi …tôi lậy cô…tôi lậy cô…cô đừng giết tôi…”
Bà Sáu Thượng kinh ngạc :
“ Cô nào đó con…làm gì có cô nào ?”
Gã cằm bạnh lấy  tay che mặt, rú lên :
“ Đó đó…cô ta đó…cô tha cho tôi…tôi vô tình…tôi không có ý giết cô…”
Ong Sáu Thượng kéo tay vợ ra xa, nói nhỏ :
“ Bà ạ…hình như nó đang nằm mơ thấy con bé con gái ông thành uỷ đó…”
Bà vợ quắc mắt :
“ Tầm phào…Sao ông biết ?”
Ong Sáu Thượng lo lắng nhìn quanh :
“ Thế bà không nhớ căn buồng này à ? Chính nó đã giết con bé ấy ở đây, ngay trên cái giường nó đang nằm đó…”
Bà vợ hét lên :
“ Đúng không …ông nhớ đúng vậy không ?”
“ Đúng chớ sao không ? Thế bà không nhận ra cái xẻng cái cuốc hồi đó dùng để chôn xác con bé ấy vẫn để trong góc phòng kia sao ?”
Bà vợ ông Sáu không tin chạy vội ra góc phòng, khi nhận ra cái cuốc và cái xẻng vứt chỏng chơ trong góc, bà la hoảng :
“ Trời đất ơi, cái cuốc cái xẻng này hồi đó tôi đã nói tụi nó mang đi phi  tang rồi sao còn ở đây  ?”
Ong Sau Thượng lắp bắp :
“ Tôi…tôi cũng nhớ như in vậy mà…rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy hai thằng lính của bà  đã mang đi mất  tiêu không còn vết tích gì nữa rồi. Sao bây giờ nó vẫn còn nằm lù lù ở đây ? …Hay là...hay là…”
Ong chưa kịp nói dứt câu, thằng Hàm lại như nổi cơn điên nhảy từ trên giường xuống , chạy lung tung trong phòng rồi  ôm chặt lấy bà Sáu Thượng, miệng la toáng :
“ Mẹ ơi…cứu con …con đó nó bóp cổ con…ối ối…anh lậy em…anh lậy em…em tha cho anh…anh có cố tình giết em đâu …”
Gã chạy tới góc phòng, quỳ sụp xuống trước đống cuốc xẻng, vái lia, vái lịa hệt như co người đang đứng đó. Bà Sáu Thượng trố mắt nhìn ông con diễn cái cảnh điên rồ, bà  quát lên :
“ Ong kéo nó đứng lên chớ sao cứ để nó quỳ mãi thế ?”
Cả ông Sáu Thượng lẫn thằng thư ký, hai người xốc hai bên mới đưa được thằng Hàm trở lại giường, ép gã  nằm xuống để bà Sáu dỗ dành cho gã bình tình trở lại. Gã còn lảm nhảm “ anh xin lỗi em…anh xin lỗi em…” một  hồi nữa rồi mới chịu ngủ thiếp đi.
 Cả hai vợ chồng ông Sáu Thượng đều mệt phờ nhưng vẫn phải túc trực bên cạnh  thằng quý tử không nó thức dậy lại nổi điên nữa thì tai hại.
Bà Sáu Thượng lấy khăn lau mặt đẫm mồ hôi cho nó, chép miệng :
“ Rõ khổ…nó nằm mơ thấy con đó đây mà…”
Ong Sáu Thượng cũng thì thào :
“ Xem ra con bé này chết oan  nên nó linh lắm…”
Bà Sáu cau mặt :
“ Lại cả ông nữa…giờ cũng mê tín dị đoan hả ?”
Ong Sáu Thượng trợn mắt :
“ Sự thật rành rành ra đó, tôi đâu có mê tín dị đoan . Vậy tôi hỏi bà : rõ ràng cái cuốc cái xẻng đã chở đi phi tang rồi sao còn quay lại đặt đúng vào chỗ đó. Do con bé đó chứ còn ai nữa…”
Bà Sáu nổi cáu :
“ Ong này lạ nhỉ ! Con bé nó chết mục xương ra rồi sao còn vác được cả cuốc lẫn xẻng mang về đây ? Con người cộng sản duy vật của ông đâu rồi ? “
Ong Sáu Thượng cãi :
“ Duy vật với duy tâm gì. Thì chính mắt bà nhìn thấy thằng con bà bị con bé đó nó ám , nó doạ bóp cổ đấy thôi. “
Bà Sáu bực mình :
“ Ong khéo tưởng tượng . Chẳng qua thằng bé đi về mệt nên ngủ không ngon giấc sinh mộng mị vậy thôi…”
Ong Sáu Thượng nói chắc chắn :
“ Không phải mộng, chính mắt nó nhìn thấy con bé đó đi tới đòi bóp cổ mà. Vậy là con đó chỉ hiện lên cho riêng thằng con bà nhìn nó thôi, còn mình có thấy gì đâu ? Mà bà không thấy lạ sao ? Thằng Hàm đi lâu ngày trở về sao không lên phòng của nó mà lại vào đúng cái phòng nằm lên đúng cái giường nó đã bóp cổ chết con bé. Bà có thấy lạ không ?”
Bà Sáu như chợt nhớ ra chuyện gì, quay sang hỏi gã thư  ký :
“ Tao tưởng mày đã đưa anh Hàm lên phòng nó ngủ rồi kia mà ? Sao nó lại ở đây ?”
Gã thư ký sợ hãi :
“ Con đưa anh ấy lên phòng rồi, anh nằm có mấy phút rồi đi xuống phòng ăn mở tủ lạnh lấy ra chai Hennessy. Anh bắt con cùng uống nhưng con không uống, thế là một mình anh ấy cứ tì tì đánh hết  cả chai rượu tây với tôm nướng, cua rang muối cô để trong tủ lạnh…”
Ong Sáu Thượng kêu lên :
“ Mình nó uống hết cả chai. Trời đất ơi, bữa trước anh Tư bên Uỷ ban mang cho tôi mới nhấm nháp có một ly nhỏ rồi bận đi chạy cho thằng con bà tại ngoại, tôi cất nó  vào tủ lạnh. Ngờ đâu một mình nó đánh ngã cả chai. Loại rượu này là nặng lắm đây. Thường thường tôi phải pha  soda cho loãng bớt mới dám nhấm nháp một ly. Thảo nào nó say xỉn là đúng rồi…”
Gã thư ký reo lên :
“ Dạ đúng đó ạ…lúc uống hết chai rượu anh ấy đã say lắm rồi ạ. Anh ấy định nằm luôn dưới đất, con sợ cảm mạo phong hàn nên con mới cố dìu anh ấy đi. Lẽ ra phải lên gác về phòng anh ấy nhưng đi qua đây anh cứ khăng khăng đòi vào phòng này và lăn ra ngủ luôn trên chiếc giường này…”
Ong Sáu Thượng kêu lên :
“ Chính nó đòi vào đây à ?”
Gã thư ký gật đầu :
“ Dạ vâng…anh ấy cứ khăng khăng đòi vào đây, nhất định không chịu lên gác về phòng mình…”
Ong Sáu Thượng lại hỏi tiếp :
“ Chính nó đòi ngủ trên chiếc giường này à ?”
Gã thư ký cam đoan :
“ Dạ đúng…chính anh ấy cứ ào ào đi tới giường này và nằm lăn quay trên đó…”
Ong Sáu Thượng gật đầu :
“ Vậy thì đúng rồi…đúng quá rồi…không còn nghi ngờ gì nữa..”
Bà Sáu Thượng cau mày :
“ Ong cứ nói đúng quá, đúng quá... cái gì đúng kia chớ ?
Ong Sáu Thượng cả quyết :
“ Đúng là con bé ấy hiện hồn về chứ còn gì nữa . Bởi vậy nó mới xui khiến cho thằng con bà đi từ phòng ăn rồi không lên gác về phòng mình mà rẽ vào đây. Rồi chính con bé đó lại xui khiến thằng bé nằm lên giường này. Biết đâu có khi lại xui khiến cho nó nhìn thấy cả cái đống cuốc xẻng kia nữa kìa…”
Bà Sáu Thượng bực mình :
“ Thì cứ cho là ông nói đúng đi. Nhưng tôi hỏi ông, con bé đó làm vậy để làm gì ?”
“ Để trả thù chứ còn gì nữa. Nó dẫn dắt thằng bé vào đây mục đích là gợi lại chuyện nó bị giết, làm cho thằng kia  bấn loạn tinh thần rồi mới ra tay bóp cổ y như thằng con trai bà đã bóp cổ nó…”
Bà Sáu Thượng quát :
“ Chuyện tào lao…đã thằng  Hàm lên cơn thần kinh rồi…giờ lại tới lượt  ông nữa phải không ?”
Ong Sáu Thượng gân cổ cãi :
“ Tôi lên cơn thần kinh hồi nào ? Thần kinh mà lại đoán việc đúng như thế ?”
Thái độ cứng rắn, quả quyết của ông làm bà nao núng :
“ Nếu đúng vậy thì mai phải mời thầy cúng đến yểm bùa cho con đó chết hẳn đi, đừng trở về quấy rầy nhà mình nữa…”
Gã thư ký phụ hoạ:
“ Cô nói đúng đấy. Nhà mình nên cúng giải hạn cho anh Hàm đi. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà…”
                                                                       (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét